gặp lại bạn thân thời thơ ấu

Chương 10:


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đông Triều mang Thanh An lên phòng. Căn phòng cũ, nơi đầy rẫy những kỷ niệm thơ ấu, giờ đây trở thành chiến trường của những khao khát trưởng thành.

Anh đặt cô xuống sàn, chân vẫn còn quấn quanh eo anh. Cô vùi mặt vào cổ anh, hít một hơi sâu mùi hương quen thuộc nhưng đã bị thay đổi của anh.

"Cậu có chắc không, Triều?" Thanh An thì thầm, giọng cô rung lên, không phải vì sợ hãi, mà vì sự chờ đợi đầy kịch tính.

"Tôi không chắc về điều gì khác ngoài việc này," Triều đáp, giọng anh nặng trịch và dứt khoát.

Anh nhìn cô, đôi mắt anh lần đầu tiên sau nhiều năm không thấy hình ảnh cô bé Thanh An nghịch ngợm. Anh chỉ thấy người phụ nữ quyến rũ, mạnh mẽ đang nằm trong vòng tay anh.

Anh cúi xuống, hôn cô, và lần này, nụ hôn không còn là sự giận dữ hay chiếm hữu, mà là sự thừa nhận thuần túy.

Bàn tay Triều run rẩy tìm đến vạt áo sơ mi của cô. Chiếc áo len đơn giản, kín đáo, nhưng lại như một lời thách thức cần được phá bỏ.

An giúp anh. Cô đưa tay lên giật mạnh chiếc áo len qua đầu, để lộ ra chiếc áo lót thể thao đơn giản. Hơi thở của Triều dừng lại một nhịp. Cô không mặc những chiếc áo lót ren cầu kỳ, nhưng chính sự đơn giản và khỏe khoắn này lại càng làm nổi bật sự săn chắc và tinh tế của cơ thể cô.

An mỉm cười nhẹ. Cô cũng không ngần ngại vươn tay, xé toạc chiếc áo thun đen đã thấm đẫm mồ hôi trên người Triều. Cơ thể anh lộ ra—cơ bắp săn chắc, đường nét khắc khổ của một người đàn ông trưởng thành, khác xa với cậu bé gầy gò ngày xưa.

Anh lùi lại một chút, dùng ánh mắt để ghi nhớ từng đường nét của cô.

"Thanh An," anh nói khẽ, giọng anh chứa đầy sự sùng kính và ham muốn. "Cô đã thay đổi rất nhiều."

"Cậu cũng vậy," cô đáp lại, ánh mắt cô cũng khám phá từng đường nét trên cơ thể anh.

Họ không còn nói nhiều nữa. Ngôn ngữ của họ giờ đây là sự đụng chạm.

Triều nhẹ nhàng bế cô lên và đặt cô lên chiếc giường cũ kỹ. Anh nằm xuống bên cạnh, kéo cô vào lòng. Sự gần gũi tối đa này khiến mọi tế bào trong cơ thể họ như bùng cháy.

Anh vùi mặt vào hõm cổ cô, nơi hương thơm của cô nồng nàn nhất. Anh bắt đầu hôn dọc theo vai cô, xuống cánh tay. Mỗi nụ hôn đều mang một sự thăm dò và khẳng định chậm rãi, không vội vàng.

Thanh An rên khẽ, tay cô siết chặt lấy tấm lưng rộng của anh. Cô cảm nhận được sự căng thẳng và sự kìm nén của anh, và điều đó khiến cô khao khát hơn.

Cô đưa chân lên, cọ xát nhẹ nhàng vào chân anh qua lớp quần jeans mỏng manh. Hành động vô thức này như một lời mời gọi không lời khiến Triều mất kiểm soát hoàn toàn.

Triều lật người, ghì nhẹ cô xuống nệm. Anh cúi xuống, không hôn môi cô, mà là hôn lên má, lên thái dương, nơi anh thường trêu chọc cô hồi nhỏ.

"Tôi đã nhớ cô," anh thú nhận, hơi thở anh nóng bỏng và gấp gáp trên làn da cô. "Tôi đã nghĩ về cô rất nhiều năm qua, An."

Thanh An vuốt ve mái tóc rối bời của anh. "Tôi cũng vậy, Triều. Tôi không thể... làm bạn với cậu nữa. Tôi muốn cậu."

Lời thú tội thẳng thắn đó chính là tia lửa cuối cùng.

Triều bắt đầu cởi bỏ nốt những rào cản còn lại. Anh kéo nhẹ chiếc quần jeans của cô, hành động chậm rãi, đầy vẻ tôn thờ và khao khát.

Ánh đèn mờ ảo từ đèn ngủ đổ bóng lên căn phòng, bao bọc lấy sự thân mật đang diễn ra. Cả hai đều không vội vàng, mà tận hưởng từng bước của sự khám phá lẫn nhau, một hành trình kéo dài từ sự quen thuộc của hai đứa trẻ đến sự khát khao của hai người trưởng thành.

Sự bùng nổ không diễn ra ngay lập tức, mà được xây dựng từ sự giằng xé của những kỷ niệm, từ sự tuyệt vọng của việc cố gắng làm bạn, và từ sự đầu hàng cuối cùng trước sức hút nam châm đã kéo họ lại gần nhau dưới cùng một mái nhà.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×