Nụ hôn đó không phải là một sự dịu dàng. Nó là sự va chạm, là thăm dò, là khẳng định quyền sở hữu mà Đông Triều đã kìm nén suốt nhiều năm. Anh siết chặt eo Thanh An, cảm giác cơ thể cô mềm mại và dễ vỡ trong vòng tay anh khiến anh muốn kéo cô sâu hơn vào mình.
Họ tách nhau ra, cả hai đều thở hổn hển, trán chạm trán. Ánh mắt Thanh An giờ đây không còn sự thách thức mà thay vào đó là sự mông lung và khao khát bị phản bội.
"Triều..." Cô thầm thì, giọng cô nhỏ đến mức gần như bị nuốt chửng bởi nhịp tim hỗn loạn của cả hai.
"Đừng nói gì cả," Triều ngắt lời. Anh không muốn nghe một lời xin lỗi hay một lời phủ nhận nào. Anh chỉ muốn sự thật.
Anh áp môi cô lần nữa, nhưng lần này dịu dàng hơn, khám phá hơn. Bàn tay anh lướt từ eo lên tấm lưng cô, ghì chặt cô vào bức tường lạnh lẽo phía sau. Chiếc áo thun mỏng của anh đã thấm đẫm mồ hôi, và anh có thể cảm nhận được từng đường cong tinh tế của cô qua lớp vải.
Sự thân mật này là một cơn nghiện. Hóa học giữa hai người, thứ đã luôn tồn tại dưới danh nghĩa "tình bạn", giờ đây bùng cháy không kiểm soát.
Thanh An vòng tay qua cổ Triều, siết chặt mái tóc đen của anh. Móng tay cô hơi cào nhẹ vào da đầu anh, một hành động vô thức nhưng đầy quyến rũ và bản năng.
"Tại sao?" Cô hỏi, khi Triều rời môi cô để chuyển sang hôn nhẹ lên xương quai xanh lộ ra dưới cổ áo. "Tại sao cậu lại ghen với Minh?"
Triều dừng lại. Giọng anh khàn đặc, nóng rực và nguy hiểm.
"Bởi vì cô là của tôi," anh trả lời, không chút do dự. "Cô luôn là của tôi, từ cái ngày cô bẻ gãy tay thằng nhóc dám giật dây diều của tôi. Cô là lãnh thổ của tôi, Thanh An. Và tôi không cho phép người đàn ông khác chạm vào những thứ thuộc về mình."
Lời thú tội của anh là một sự chiếm hữu trần trụi, nhưng lại không hề khiến Thanh An sợ hãi. Ngược lại, nó khiến cô rung động mãnh liệt.
Cô đưa tay vuốt ve đường cằm sắc nét của anh, rồi áp sát vào tai anh, thầm thì bằng giọng nói đầy mê hoặc và mời gọi.
"Nếu tôi là của cậu, Đông Triều... vậy thì cậu đã lãng phí quá nhiều thời gian rồi."
Cô hơi cắn nhẹ vào vành tai anh, một sự khiêu khích khiến toàn thân Triều tê dại. Lý trí của anh tan biến.
Triều bế bổng Thanh An lên một cách mạnh mẽ, bất ngờ. Cô kêu khẽ một tiếng kinh ngạc, vòng chân qua eo anh một cách vô thức. Sự tiếp xúc tuyệt đối này khiến Triều gần như mất kiểm soát.
"Vậy thì, tôi sẽ không lãng phí thêm một giây nào nữa," Triều gằn giọng, khuôn mặt anh vùi sâu vào tóc cô, hít trọn hương thơm của cô.
Anh lùi lại, chân anh vô tình vấp phải một chiếc hộp đồ nội thất mà Minh đã để lại. Cả hai chao đảo. Triều phải giữ chặt cô, áp lưng cô vào bức tường gần nhất để giữ thăng bằng.
"Lên phòng," Triều ra lệnh, giọng anh trầm đục, đầy ham muốn và sự cấp bách.
An nhìn thẳng vào đôi mắt đen đang bốc lửa của anh. Cô mỉm cười, một nụ cười rạng rỡ, đầy vẻ quyết đoán và hân hoan.
"Lâu lắm rồi, Đông Triều."
Cô siết chặt vòng tay quanh cổ anh, và anh bắt đầu bước lên cầu thang gỗ cũ kỹ. Mỗi tiếng cót két của bậc thang dưới chân họ đều như một lời tuyên bố về sự phá vỡ ranh giới giữa hai người.
Họ đã là bạn thân. Giờ đây, họ đang trở thành một thứ gì đó mãnh liệt và nguy hiểm hơn rất nhiều.