Lâm Tử Vy đứng nép dưới mái hiên nhỏ của quán cà phê ven đường, nhìn ra con phố đông đúc của thành phố. Cơn mưa bất ngờ trút xuống làm cả đường phố trở nên ướt nhẹp, những ánh đèn vàng phản chiếu trên mặt đường nhựa đen bóng tạo ra một khung cảnh vừa lãng mạn vừa cô đơn. Cô kéo chiếc áo khoác mỏng sát vào người, vừa lạnh vừa hơi bực bội.
“Thật không thể tin nổi… sao trời lại mưa vào đúng lúc này chứ?” Cô thở dài, tay cầm chiếc ô nhỏ màu xanh nhạt, nhưng khi mở ra thì phát hiện nó đã bị gãy một nan, nhìn như thể chỉ còn để trang trí. Cô nhún vai, quyết định đợi mưa tạnh hẳn, hy vọng mình còn kịp đến buổi phỏng vấn tại một công ty truyền thông nhỏ ở trung tâm thành phố.
Vừa bước ra đường, nước mưa văng lên từ những vũng nước nhỏ, ướt hết phần gấu váy ngắn. Một chiếc xe hơi màu đen bóng loáng phanh gấp trước mặt cô, làm tim cô giật thót. Trong khoảnh khắc ấy, cô hầu như không kịp phản ứng, chỉ biết giơ tay che mắt.
“Cẩn thận!” Tiếng một người đàn ông vang lên, giọng trầm, lạnh lùng nhưng rõ ràng, khiến cô không thể phớt lờ. Trước mặt cô, một chiếc ô đen rộng mở ra, che cả người cô khỏi mưa. Cô giật mình, ngước nhìn.
Người đàn ông đứng đó, cao ráo, dáng vẻ hoàn hảo như một bức tượng sống. Áo vest đen cắt may vừa vặn, tóc đen óng mượt, mắt sâu, lạnh lùng nhưng đầy sức hút. Thấy cô run rẩy, anh hạ giọng: “Bình tĩnh, tôi sẽ che cho cô. Đi nhanh lên, mưa sẽ càng nặng.”
Cô không kịp trả lời, chỉ biết gật đầu, theo anh bước qua những vũng nước, cảm giác vừa an toàn vừa lạ lẫm. Cô tự nhủ: “Ai mà biết được, giữa phố đông người này, lại gặp được người cứu mình trong khoảnh khắc nguy hiểm như vậy…”
Người đàn ông giữ im lặng đến khi họ đến vỉa hè đối diện quán cà phê mà cô vẫn thường lui tới. Anh khẽ gật đầu, ánh mắt vẫn giữ khoảng cách lạnh lùng, nhưng không khỏi khiến trái tim cô loạn nhịp.
“Cảm… cảm ơn anh.” Cô lắp bắp, vừa cúi đầu, vừa cố gắng tỏ ra bình thường.
Anh chỉ nhếch môi, rồi quay bước đi, để lại cô đứng đó, tay vẫn còn cảm giác ấm áp của chiếc ô. Cơn mưa bắt đầu tạnh dần, nhưng trong lòng cô vẫn còn rộn ràng, vừa ngạc nhiên vừa tò mò. Ai đó vừa xuất hiện trong đời cô, để lại ấn tượng mạnh mẽ mà cô không thể giải thích.
Về đến quán cà phê, cô thở phào, tìm một góc yên tĩnh để chuẩn bị cho buổi phỏng vấn. Cô vừa lấy laptop ra, vừa nhấm nháp cốc cà phê nóng, cảm giác ấm áp lan tỏa cả cơ thể.
Lâm Tử Vy tốt nghiệp ngành truyền thông từ một trường đại học không quá nổi bật, nhưng cô luôn tự nhủ mình phải cố gắng. Việc tìm kiếm công việc phù hợp chưa bao giờ dễ dàng, nhất là khi gia đình cô cũng không khá giả. Mọi chi phí sinh hoạt, học phí còn dư nợ, đều trông chờ vào những công việc làm thêm và cơ hội việc làm chính thức.
Cô mở email công ty vừa hẹn phỏng vấn. Trong đó ghi rõ: “Hãy đến lúc 10 giờ sáng, chuẩn bị hồ sơ đầy đủ và tinh thần chủ động.” Nhìn đồng hồ, cô phát hiện mình đến sớm hơn dự định, nhưng không sao, có sớm thì còn thời gian chuẩn bị.
Nhưng lòng cô vẫn không thôi nghĩ về người đàn ông hôm nay. Chiếc ô, giọng nói, ánh mắt… tất cả khiến cô không thể quên. Cô tự cười khẽ, lắc đầu: “Chỉ là tình cờ… thôi mà.” Nhưng sâu trong lòng, cô cảm thấy một điều gì đó kỳ lạ – như thể định mệnh đang bắt đầu gõ cửa.
Buổi phỏng vấn diễn ra trôi chảy, cô trả lời tốt, nhưng vẫn hơi căng thẳng trước ánh mắt nghiêm nghị của giám đốc. Khi bước ra khỏi phòng, trời lại bất ngờ đổ cơn mưa thứ hai. Cô chỉ kịp rút chiếc ô gãy ra, chuẩn bị bước xuống đường thì một giọng nói quen thuộc vang lên: “Cô lại ra đây sao?”
Cô giật mình, ngẩng lên. Trước mắt cô, người đàn ông từ sáng, Hạ Minh Thần, đang đứng đó, áo vest vẫn ướt một chút nhưng vẫn lịch lãm, ánh mắt như dò xét, nhưng cũng có chút ngạc nhiên.
“Anh… anh ở đây làm gì?” Cô lúng túng hỏi.
“Phòng bên kia có dự án tôi cần ký duyệt. Cô gặp phải mưa nữa à?” Anh cất giọng trầm, nhưng vẫn giữ khoảng cách.
Cô bối rối, gật đầu: “Vâng… nhưng em ổn, cảm ơn anh…”
Anh hít một hơi, kéo ô che cho cô. Cô cảm thấy tim mình lại đập nhanh. Không hiểu sao, những lần gặp nhau cứ như sắp đặt, vừa bất ngờ, vừa… khó quên.
Trong những ngày sau đó, Lâm Tử Vy nhiều lần tình cờ gặp Hạ Minh Thần: quán cà phê, phố đi bộ, thậm chí cả khi cô đi công việc freelance. Ban đầu, họ chỉ nhìn nhau, vài câu chào xã giao, nhưng dần dần những lần gặp gỡ nhỏ nhặt đó tạo nên cảm giác gần gũi, dù cả hai đều cố gắng giữ khoảng cách.
Cô bắt đầu tò mò về anh, về con người trầm lặng nhưng đầy quyến rũ đó. Còn anh, dường như cũng chú ý đến cô, nhưng chưa hề để lộ cảm xúc. Cảm giác kỳ lạ, ngọt ngào nhưng lẫn chút lo lắng, chiếm lấy trái tim cả hai.
Đêm xuống, thành phố vẫn sáng đèn. Lâm Tử Vy đứng trước cửa quán cà phê, nhìn lên bầu trời đã ngớt mưa, những giọt nước còn đọng trên tán lá phản chiếu ánh đèn vàng. Cô mỉm cười, tự nhủ: “Có lẽ… đây là khởi đầu của một câu chuyện gì đó đặc biệt.”
Và trong bóng tối, một chiếc xe đen dừng lại trước vỉa hè. Người đàn ông hôm trước nhìn cô, ánh mắt sâu hun hút, lạnh lùng nhưng lại khiến người khác muốn tiến gần. Mối duyên kỳ lạ vừa mới bắt đầu, và không ai biết nó sẽ dẫn đến đâu…