Ngày hôm sau, thành phố vẫn chìm trong ánh nắng nhạt đầu thu, những cơn gió se lạnh lướt qua khiến người ta không khỏi co ro. Lâm Tử Vy bước ra khỏi ký túc xá, tay ôm chiếc cặp nhỏ, trên vai khoác chiếc áo len màu nâu nhạt. Tâm trạng cô vừa hứng khởi vừa lo lắng – hôm nay cô có buổi gặp gỡ với một khách hàng tiềm năng cho dự án freelance. Đồng thời, hình ảnh người đàn ông hôm qua – Hạ Minh Thần – vẫn lảng vảng trong suy nghĩ, khiến tim cô khó chịu nhưng cũng hồi hộp.
Cô quyết định ghé quán cà phê ven đường, nơi cô từng gặp anh lần đầu tiên. Quán vẫn giữ nguyên vẻ ấm cúng, bàn ghế gỗ sáng bóng, mùi cà phê rang nồng nàn pha trộn với hương bánh ngọt thơm thoang thoảng. Lâm Tử Vy chọn một góc yên tĩnh gần cửa sổ, vừa để quan sát đường phố, vừa tiện mở laptop chuẩn bị hồ sơ.
“Xin chào, cô muốn gọi gì ạ?” Giọng nữ phục vụ nhẹ nhàng vang lên.
“Cho tôi một latte sữa nóng và một bánh muffin chocolate, cảm ơn.” Cô trả lời, vừa đặt cặp xuống, vừa chỉnh lại mái tóc lòa xòa.
Cô mở laptop, kéo dài thư từ khách hàng, đọc đi đọc lại từng câu chữ. Công việc freelance đôi khi khiến cô cảm thấy áp lực, nhưng cũng là cơ hội để học hỏi, thử thách bản thân. Cô thở dài, nhấp một ngụm cà phê nóng, hương vị béo ngậy len lỏi trong miệng khiến cô tỉnh táo hơn.
Chẳng biết đã bao lâu, cô bỗng cảm nhận được một ánh mắt từ phía cửa ra vào. Ngẩng lên, cô thấy Hạ Minh Thần đứng đó, áo vest đen vẫn chỉn chu, dáng vẻ cao ráo khiến bất cứ ai cũng khó rời mắt. Anh nhìn quanh, dừng lại ngay phía trước quầy, rồi chậm rãi tiến về phía cô.
Lâm Tử Vy giật mình, tim đập nhanh, tay vô thức nắm chặt cạnh bàn. “Anh ấy… sao lại ở đây?” cô tự hỏi. Nhưng rồi, cô kịp bình tĩnh, thở nhẹ, nhắc nhở bản thân: “Bình tĩnh, chỉ là tình cờ thôi.”
Hạ Minh Thần tiến đến bàn cô, giọng trầm, đều: “Xin lỗi, có chỗ trống gần đây không?”
Cô khẽ gật đầu, hơi đỏ mặt: “Dạ… vâng, anh ngồi đi ạ.”
Anh ngồi xuống, không nói gì thêm, chỉ quan sát xung quanh như đang đánh giá một thứ gì đó. Lâm Tử Vy cảm thấy bầu không khí im lặng một cách đặc biệt, vừa căng thẳng vừa tò mò. Cô tự nhủ, có lẽ anh không phải kiểu người dễ dàng mở lòng, nhưng chính sự lạnh lùng ấy lại khiến anh trở nên thu hút đến khó tin.
Cô quyết định phá vỡ sự im lặng. “Hôm qua… cảm ơn anh đã giúp tôi dưới mưa. Nếu không có anh, tôi chắc sẽ… ướt hết.” Câu nói vừa dứt, cô liếc mắt, thấy anh vẫn giữ vẻ nghiêm nghị, nhưng đôi môi khẽ nhếch lên như dấu hiệu của một nụ cười rất nhỏ.
“Không có gì. Chỉ là một việc bình thường.” Anh trả lời, giọng vẫn trầm lạnh, nhưng ánh mắt lộ ra một chút quan tâm.
Cô mỉm cười, cảm giác vừa bối rối vừa vui. Không khí giữa hai người dần trở nên nhẹ nhàng hơn, dù vẫn còn khoảng cách vô hình.
Trong lúc cô nhấp cà phê, lướt qua email công việc, Hạ Minh Thần bất ngờ hỏi: “Cô làm freelance cho công ty nào?”
Lâm Tử Vy hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn trả lời: “Một công ty truyền thông nhỏ thôi. Dự án lần này về marketing cho một thương hiệu thời trang trẻ, khá thú vị.”
Anh gật đầu, ánh mắt lộ vẻ đánh giá: “Cô làm tốt chứ?”
“Cũng tạm ổn… Tôi đang cố gắng.” Cô cười, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy áp lực.
Khoảnh khắc đó, một cơn gió nhẹ thổi vào, làm vài sợi tóc cô rối tung. Anh đưa tay, không nói lời nào, nhẹ nhàng đẩy lại phía sau tai cô, ánh mắt vẫn trầm tĩnh. Lâm Tử Vy cảm thấy tim mình nhói lên, mặt nóng bừng, không biết nên nói gì.
“Cảm ơn…” Cô nói nhỏ, giọng ngập ngừng.
Anh chỉ gật đầu, rồi cúi xuống nhìn menu cà phê, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra. Sự lạnh lùng ấy khiến cô vừa hụt hẫng vừa tò mò, cảm giác như một trò chơi cô chưa từng biết luật.
Quán cà phê bắt đầu đông dần, tiếng máy xay cà phê, tiếng trò chuyện, tiếng nhạc du dương xen lẫn hương thơm cà phê khiến không gian trở nên ấm áp. Lâm Tử Vy nhận ra rằng, sự hiện diện của anh khiến cô vừa bồn chồn vừa yên tâm. Cô tò mò muốn biết nhiều hơn về anh, nhưng cũng e ngại rằng, sự tò mò đó có thể là bước đầu dẫn đến rắc rối.
Đang lúc cô mải chú ý, điện thoại rung lên, tin nhắn từ khách hàng hiện lên: “Hôm nay có thể gặp trực tiếp để bàn chi tiết dự án được không?”
Cô nhấp nhổm, quay sang Hạ Minh Thần: “Tôi… tôi phải đi rồi. Dự án… sắp bắt đầu.”
Anh nhìn cô, giọng vẫn trầm: “Đi đi, đừng muộn.”
Cô gật đầu, đứng dậy, vội vã thu dọn đồ đạc. Khi bước ra cửa, mưa đã hoàn toàn tạnh, nhưng con phố vẫn ẩm ướt, ánh nắng chiếu xiên qua kẽ lá, tạo thành những vệt sáng lấp lánh trên mặt đường.
Cô bước đi, không quên ngoái lại nhìn anh – Hạ Minh Thần vẫn ngồi đó, quan sát cô rời đi, dáng vẻ như đang suy tư điều gì đó. Lâm Tử Vy cảm thấy tim mình đập mạnh, cảm giác vừa hồi hộp vừa ngây ngất.
Cả ngày hôm đó, trong khi làm việc, hình ảnh anh cứ hiện lên trong đầu cô. Cô tự hỏi, liệu cô và anh sẽ còn gặp lại nhau không? Và nếu gặp lại, sẽ là tình cờ hay định mệnh?
Buổi chiều, sau khi kết thúc cuộc họp với khách hàng, cô quay về quán cà phê, hy vọng một lần nữa được gặp anh. Quán vẫn đông, nhưng ánh mắt cô nhanh chóng nhận ra anh – Hạ Minh Thần đang ngồi một góc, đọc báo, uống cà phê.
Cô tiến lại, hơi bối rối: “Chào anh… hôm nay anh cũng đến quán à?”
Anh ngẩng lên, ánh mắt chạm nhau. Một nụ cười rất nhẹ xuất hiện trên môi anh, khác hẳn vẻ lạnh lùng thường thấy: “Tôi thích nơi này.”
Cô cười khẽ, tim đập nhanh. Cả hai ngồi cùng nhau, không cần nói nhiều, chỉ đơn giản chia sẻ khoảng không gian yên tĩnh bên cốc cà phê nóng. Những giây phút ấy, Lâm Tử Vy cảm nhận một sự kết nối kỳ lạ – vừa gần gũi, vừa lạ lẫm, như thể định mệnh đang nhẹ nhàng dẫn lối.
Trời tối dần, ánh đèn đường bắt đầu sáng lên, phản chiếu trên những vũng nước còn sót lại. Cô đứng dậy, chuẩn bị ra về. Anh cũng đứng theo, đưa chiếc ô ra: “Đi thôi, trời có thể mưa trở lại.”
Cô cười, cảm giác ấm áp lan tỏa từ bàn tay anh khi chạm vào tay cô lúc nhận ô. Cô tự nhủ: “Có lẽ… đây là khởi đầu của một câu chuyện thật sự đặc biệt.”
Khi bước ra khỏi quán, cô nhìn anh lần cuối. Hạ Minh Thần đứng đó, ánh mắt sâu hun hút, lạnh lùng nhưng đầy sức hút, khiến cô không thể nào quên. Mối duyên đầu tiên dưới ánh nắng thu ấy đã thực sự bắt đầu, và cô biết rằng, cuộc sống của cô sẽ không còn đơn giản như trước nữa.
Những ngày tiếp theo, cả hai nhiều lần tình cờ gặp nhau ở quán cà phê, trên phố, hay trong các sự kiện công việc. Mỗi lần gặp gỡ, mỗi ánh nhìn, mỗi cử chỉ đều khiến trái tim Lâm Tử Vy rung động. Cô nhận ra rằng, Hạ Minh Thần không chỉ là người lạnh lùng đầy bí ẩn, mà còn là người sẽ khiến cô khám phá những cảm xúc chưa từng biết.
Và trong sâu thẳm, Lâm Tử Vy biết rằng, chiếc cà phê hôm nay không chỉ đơn giản là một cốc latte nóng. Nó là cánh cửa mở ra một mối duyên kỳ lạ, đầy bất ngờ và lãng mạn, mà cô không thể đoán trước được sẽ dẫn cô đến đâu…