gặp lại em, ở nơi nỗi đau kết thúc

Chương 1: Gặp Lại Ở Nơi Không Còn Nước Mắt


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Cơn mưa chiều bất chợt trút xuống Sài Gòn như thể muốn rửa trôi những ngày tháng cũ kỹ. Tiếng mưa đập vào ô cửa kính của quán cà phê tầng ba khiến không gian vốn đã yên tĩnh càng thêm đượm buồn. Dưới ánh đèn vàng ấm, người phụ nữ mặc chiếc đầm công sở màu kem nhạt ngồi một mình, tay xoay nhẹ tách cà phê đã nguội từ lâu.

Trần Nhã Linh. Cái tên ấy từng là thanh xuân của một người đàn ông. Và cũng chính là ký ức anh ta không thể nào thoát khỏi suốt bốn năm qua.

Cánh cửa quán mở ra, tiếng chuông leng keng vang lên khe khẽ. Cô ngẩng đầu, ánh mắt vô thức dõi về phía cửa — và rồi tim cô như bị ai bóp nghẹt.

Là anh.

Tống Kha Minh — người đàn ông từng đứng bên cô trong ngày mưa đầu tiên của tuổi 22, từng hôn lên trán cô và nói rằng: “Dù thế giới có sụp đổ, anh vẫn chọn em.”

Giờ đây, anh đứng đó — lịch lãm trong bộ vest xám, ánh mắt sắc lạnh hơn xưa, nhưng sâu thẳm vẫn là đôi mắt từng dịu dàng chỉ dành cho cô.

Anh nhìn cô. Không ngỡ ngàng. Không vội vã. Chỉ lặng im kéo ghế đối diện và ngồi xuống, như thể cả hai chưa từng bỏ lỡ nhau một nhịp nào.

“Lâu rồi không gặp, Nhã Linh.”

Giọng anh trầm, nhưng xa lạ đến đau lòng.

Cô cố giữ giọng mình bình tĩnh: “Phải. Lâu đến mức tưởng như sẽ không gặp lại nữa.”

Giữa hai người là khoảng cách của thời gian, của những hiểu lầm chưa từng được gỡ bỏ, và cả một tuổi trẻ lặng lẽ bỏ lại phía sau.

Anh cười khẽ, ánh mắt dừng trên bàn tay cô: “Em vẫn còn đeo chiếc vòng tay đó.”

Nhã Linh siết chặt tay mình, chiếc vòng tay bằng chỉ đỏ với viên ngọc nhỏ đung đưa khẽ khàng. Là món quà sinh nhật năm đó, khi anh nói: “Người ta bảo chỉ đỏ là định mệnh. Anh muốn trói định mệnh của em lại.”

“Chỉ vì nó hợp với đồng hồ của em thôi.” Cô trả lời, tránh ánh nhìn của anh.

Không gian lại rơi vào im lặng. Tiếng mưa ngoài cửa kính như gợi lại từng ký ức vụn vỡ: cái đêm cô bật khóc khi thấy anh ôm một người con gái khác; cái ngày cô để lại thư từ biệt rồi biến mất không lời giải thích; và bốn năm sau, khi cả hai tưởng đã hoàn toàn bước sang cuộc đời mới.

“Anh nghĩ rằng... nếu thời gian có thể quay lại, em có chọn ở lại không?” Anh hỏi, giọng trầm đến nỗi khó nghe được là anh đang hy vọng hay tuyệt vọng.

Nhã Linh ngẩng lên, đối diện anh. Đôi mắt cô đầy tổn thương và dè dặt: “Nếu có thể quay lại, em sẽ chọn cách tin anh — thay vì bỏ đi như một kẻ hèn nhát.”

Kha Minh không nói gì. Ánh mắt anh dừng lại rất lâu nơi khóe mắt cô, nơi ánh sáng phản chiếu những vết đau chưa từng lành. Thay vào đó, anh đặt một phong bì lên bàn, đẩy về phía cô.

“Dự án hợp tác giữa công ty em và bên anh sẽ triển khai trong tuần tới. Anh là người chịu trách nhiệm phía bên anh.”

Nhã Linh khựng người. Định mệnh, phải chăng vẫn chưa kết thúc?

“Anh muốn gì?” cô hỏi, giọng thấp.

“Muốn em... không tránh mặt anh nữa.”

Gió từ ô cửa sổ khẽ lùa vào, mang theo mùi mưa lạnh và cảm giác rối loạn không thể gọi tên. Nhã Linh siết nhẹ bàn tay. Cô không biết mình đang sợ điều gì — sự gần gũi trở lại, hay những lời chưa từng kịp nói ra năm xưa?

“Chúng ta không còn là gì của nhau, Kha Minh.”

Anh cười nhạt, nhưng ánh mắt đầy kiên định: “Sai rồi. Anh chưa từng từ bỏ.”

Cô đứng dậy, cố bước nhanh ra khỏi quán, như thể trốn chạy khỏi quá khứ vừa đột ngột sống dậy. Nhưng anh không đuổi theo, chỉ ngồi đó, mắt dõi theo bóng lưng cô hòa vào cơn mưa.

Ở nơi nỗi đau kết thúc… có lẽ chỉ là điểm bắt đầu cho một lần thứ hai.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.