Buổi sáng thứ Hai bắt đầu với cuộc họp dự án kéo dài hơn hai giờ đồng hồ tại phòng hội nghị tầng mười tám. Nhã Linh ngồi ở vị trí đối diện, tay lật từng trang tài liệu với vẻ bình thản thường ngày. Chỉ có trái tim cô là không yên bình nổi — bởi ánh mắt của Tống Kha Minh vẫn luôn dõi theo cô từ đầu cuộc họp đến cuối.
Cô ghét cảm giác này. Bốn năm qua, cô đã tập sống không có anh, tập lờ đi những kỷ niệm, tập thở trong một thế giới không còn bóng dáng của Tống Kha Minh. Ấy vậy mà chỉ cần một lần gặp lại, mọi thứ đổ vỡ như chưa từng được xây lại tử tế.
“Vậy... chị Nhã Linh, bên chị có thêm góp ý gì cho kế hoạch tuần tới không?” Giọng nói của Phó phòng dự án cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.
Nhã Linh hít một hơi thật sâu, cố gắng lấy lại tập trung.
“Chúng tôi đề xuất điều chỉnh lại một số timeline nhỏ để phù hợp với lịch trình nội bộ. Ngoài ra, phần thiết kế giao diện cần bên anh Kha Minh xem xét lại, có một số phân đoạn trùng khớp với sản phẩm đối thủ.”
Kha Minh nhướng mày nhìn cô, đôi môi khẽ cong lên.
“Em vẫn luôn để ý đến từng chi tiết như vậy.” Giọng anh nhẹ nhưng đủ để tim cô nhói lên một nhịp.
“Chúng ta đang trong cuộc họp.” Cô đáp, lạnh lùng như một chiếc mặt nạ được rèn qua năm tháng.
Kết thúc buổi họp, mọi người lần lượt rời khỏi phòng. Nhã Linh cố bước nhanh, nhưng giọng anh gọi lại như cũ, chẳng vội vã mà cũng chẳng cho cô đường lui.
“Em có thể ở lại một chút không? Anh muốn nói chuyện riêng.”
Cô dừng chân, đôi vai khẽ run. Cô ghét bản thân mỗi lần nghe giọng anh đều không thể bước tiếp ngay được.
Phòng họp vắng người. Chỉ còn lại tiếng quạt điều hòa và sự tĩnh lặng đến nghẹt thở. Anh đứng bên cửa kính, tay bỏ túi, ánh mắt nhìn xuống phố thị tấp nập phía dưới.
“Em đã sống tốt chứ?” Anh hỏi mà không quay đầu lại.
Cô ngập ngừng. Muốn nói rằng mình đã ổn, rằng những ngày không anh, cô vẫn sống, vẫn làm việc, vẫn cười. Nhưng tất cả những điều ấy đều không thật.
“Cũng được. Cuộc sống mà, có ai thực sự ổn bao giờ đâu.”
Anh quay lại, ánh mắt sâu như muốn xoáy vào lớp vỏ bọc lạnh lùng của cô. “Vậy tại sao em lại bỏ đi như thế? Một lời giải thích... bốn năm trước, anh vẫn chưa có.”
“Vì lúc đó em không còn tin anh nữa.” Cô đáp, giọng nhỏ lại.
Anh khựng người. Một sự im lặng lan ra như nhấn chìm cả căn phòng.
“Em nhìn thấy anh ôm người khác — vào đúng ngày em định nói ‘em đồng ý’.” Giọng cô như vỡ ra giữa không gian.
Kha Minh thở hắt, mắt khép lại như nuốt xuống một nghẹn ngào.
“Người em thấy hôm đó là em họ anh. Nó vừa bị tai nạn xe, bị bạn trai phản bội. Anh chỉ ôm nó an ủi...”
“Nhưng em không biết!” Cô gần như gào lên. “Anh không giải thích, không nhắn lấy một tin. Em chờ, chờ như một con ngốc. Rồi em sợ. Sợ nếu đối diện, mọi thứ sẽ khác. Em đã chọn cách dễ dàng nhất... là bỏ đi.”
Căn phòng lại rơi vào yên lặng.
Kha Minh tiến lại gần, đứng ngay trước mặt cô. Hơi thở anh phả lên trán cô, ấm nóng và mơ hồ như ký ức.
“Anh đã tìm em điên cuồng suốt sáu tháng trời. Em đổi số, đổi email, xóa hết liên lạc. Em nghĩ anh không tìm em sao?”
Nhã Linh cảm thấy đôi chân mình không còn vững vàng nữa. Mọi thứ cô từng nghĩ, từng chắc chắn — giờ đây hóa ra đều là sai lầm.
“Em cứ tưởng rằng mình mạnh mẽ. Nhưng thật ra, em là kẻ hèn nhát nhất.” Giọng cô run run, mắt đỏ hoe.
Kha Minh đưa tay định chạm vào cô, nhưng cuối cùng lại khựng lại, buông xuống.
“Vậy bây giờ em còn muốn chạy nữa không?”
Cô ngẩng lên, đôi mắt gặp ánh mắt anh. Lần đầu tiên sau bốn năm, cô không còn tránh né. Không còn sợ.
“Không. Nhưng cũng chưa sẵn sàng để bước lại.”
Anh gật đầu chậm rãi, như đã chờ được câu trả lời ấy suốt nhiều năm.
“Vậy thì để anh ở lại, bên cạnh em, cho đến khi em sẵn sàng.”
Cô không đáp. Chỉ lặng lẽ quay đi. Nhưng lần này, trái tim cô không còn lạnh lẽo nữa.
Ngoài trời, mưa đã tạnh. Những tia nắng yếu ớt len qua ô cửa kính, chiếu vào khuôn mặt vẫn còn vương nước mắt của cô.