Lâm Khả hít một hơi thật sâu, tay siết chặt quai cặp, rồi bước vội qua những con phố sáng sớm của thành phố lớn. Tiếng còi xe, tiếng người qua lại, và mùi cà phê thoang thoảng từ quán ven đường hòa vào nhau, khiến cô cảm thấy vừa bận rộn, vừa quen thuộc. Một ngày mới bắt đầu, nhưng trong lòng Khả lại cảm thấy một nỗi bồn chồn lạ thường.
Cô vừa được chuyển sang bộ phận mới, nơi có nhiều dự án quan trọng và đồng nghiệp mới. Dù vậy, nỗi lo sợ không hòa nhập vẫn còn đè nặng. Khả tự nhủ: “Chỉ cần cố gắng một chút, rồi sẽ ổn thôi.”
Vừa dứt câu, điện thoại của cô rung lên. Tin nhắn từ bạn thân:
“Khả ơi, hôm nay đi họp sớm, nhớ chuẩn bị kỹ nha. À mà hôm nay có một người đặc biệt sẽ xuất hiện đấy, cẩn thận nhé!”
Khả nhíu mày, tự hỏi “người đặc biệt” là ai. Chưa kịp trả lời, cô đã bước vào thang máy, lòng thấp thỏm chờ đợi ngày làm việc đầu tiên tại bộ phận mới.
Thang máy mở ra, Khả bước ra, và… tim cô như ngừng đập.
Một người đàn ông đứng ngay cửa thang, dáng vẻ điềm tĩnh nhưng toát ra khí chất khiến người khác không thể rời mắt. Ánh sáng từ cửa sổ chiếu lên khuôn mặt đẹp trai, góc cạnh của anh, khiến Khả cảm thấy tim mình nhảy loạn.
Anh đang cúi xuống, nhìn vào điện thoại, nhưng vừa ngẩng lên, ánh mắt ấy dừng lại trên Khả.
“Khả?” giọng nói trầm ấm, quen thuộc đến mức cô phải chớp mắt nhiều lần để chắc chắn.
Cô khẽ há hốc mồm: “Ng… Ngôn Dật?”
Không thể tin nổi. Người đứng trước mặt cô chính là Ngôn Dật, bạn học cũ hồi trung học – chàng trai mà cô từng thầm thương, giờ đây đã trở thành ngôi sao hạng A của showbiz, với mọi người gọi anh là “nam thần lạnh lùng của màn ảnh nhỏ”.
Ngôn Dật cũng đứng sững, ánh mắt lóe lên một nụ cười khó đoán. “Lâm Khả… em vẫn thế, không thay đổi gì nhiều.”
Khả cảm thấy má mình nóng bừng, cố gắng bình tĩnh: “Anh… anh vẫn đẹp trai như xưa, chỉ là… sao em không nhận ra anh ngay?” Câu nói vừa rụt rè vừa ngượng ngùng, khiến cô tự cười khổ.
Ngôn Dật cười nhẹ, nhưng không nói gì thêm. Cả hai đứng đó, lặng im, như thể thời gian quay trở lại những năm học trò. Không khí giữa họ vừa xa lạ, vừa quen thuộc, khiến Khả cảm thấy tim mình loạn nhịp.
Một giọng nói khác cắt ngang sự bối rối: “Các cậu chuẩn bị họp chưa? Ai chưa có mặt thì nhanh lên.”
Khả quay đầu, thấy đồng nghiệp mới đang chờ ở phòng họp. Cô hít một hơi, cố lấy lại bình tĩnh, rồi bước theo. Nhưng Ngôn Dật vẫn đi sát phía sau, ánh mắt thỉnh thoảng liếc về phía cô, khiến tim cô cứ nhảy lên mỗi khi nhìn thấy.
Phòng họp rộng, cửa kính trong suốt khiến ánh sáng tràn vào, tạo cảm giác vừa hiện đại vừa sang trọng. Khả nhanh chóng nhận chỗ ngồi của mình, cố nhắm mắt tập trung vào tài liệu trước mặt.
Ngôn Dật bước vào sau, được chào đón bởi một vài nhân viên khác. Sự xuất hiện của anh ngay lập tức khiến không khí thay đổi: mọi ánh mắt đều dõi theo, và có một vài tiếng thở dài trầm trồ.
Khả cúi mặt, lòng vừa tự hào, vừa e ngại. “Anh ấy vẫn là anh ấy… vẫn khiến mọi người phải chú ý như trước.”
Cuộc họp bắt đầu. Khả cố gắng ghi chép cẩn thận, nhưng không thể tránh được việc thỉnh thoảng liếc nhìn Ngôn Dật. Anh vẫn giữ phong thái điềm tĩnh, nhưng đôi khi ánh mắt anh liếc qua Khả khiến cô cảm thấy tim như nhảy lên.
Sau cuộc họp, nhân viên được phép nghỉ ngơi một chút trước khi quay lại bàn làm việc. Khả ra ngoài, lấy cà phê và đi dạo quanh hành lang. Và rồi… một sự cố nhỏ xảy ra.
Cô vô tình va vào Ngôn Dật, khiến tách cà phê trên tay anh hơi nghiêng.
“Ôi…” Khả thốt lên, mặt đỏ bừng, “Em xin lỗi, em… không cố ý.”
Ngôn Dật mỉm cười, nhấc tách cà phê lại: “Không sao. May mà không đổ ra áo vest.”
Khả cảm thấy vừa nhẹ nhõm, vừa xấu hổ. “Anh… vẫn như trước, luôn điềm tĩnh như thế.”
Ngôn Dật nhìn cô chăm chú, rồi nở một nụ cười hiền: “Và em vẫn ngốc nghếch như xưa.”
Câu nói khiến Khả không biết nên bật cười hay đỏ mặt thêm. Tim cô đập nhanh, cảm giác hồi hộp kéo dài đến mức cô muốn tìm chỗ trốn.
Nhưng trước khi cô kịp phản ứng, Ngôn Dật lên tiếng: “Hôm nay bận rộn quá, nhưng nếu em muốn, chúng ta có thể uống cà phê sau giờ làm?”
Khả như đứng tim. Đây là lần đầu tiên sau nhiều năm, Ngôn Dật chủ động mời cô. Cô gật đầu, lòng vừa hạnh phúc vừa bối rối: “V… vâng, được chứ.”
Ngôn Dật gật nhẹ, rồi rời đi, để lại Khả đứng trân trân giữa hành lang, tim đập như muốn nhảy ra ngoài.
Cả ngày làm việc trôi qua trong tâm trạng nặng nề và hồi hộp. Mỗi lần Khả gặp Ngôn Dật, cô lại cảm thấy một cảm giác quen thuộc nhưng lạ lẫm, như thể cả hai đang dần tìm lại sợi dây tình cảm cũ.
Vào cuối ngày, khi mọi người dần ra về, Khả bước ra khỏi tòa nhà, tim vẫn còn hồi hộp vì cuộc gặp sáng nay. Cô nhìn lên bầu trời tím hồng của hoàng hôn, thầm nhủ: “Chuyện gì đang chờ mình phía trước đây nhỉ?”
Không biết từ lúc nào, hình bóng Ngôn Dật đã in sâu vào trái tim cô, khiến cô tự nhủ rằng, có lẽ đây chính là bắt đầu một câu chuyện mới, một chương tình cảm mà cô chưa từng dám tưởng tượng.