gặp lại người cũ, yêu lại từ đầu

Chương 2: Lạnh Lùng Và Thân Thiện


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, Lâm Khả bước vào công ty với tâm trạng vừa hồi hộp, vừa hứng khởi. Cuộc gặp với Ngôn Dật hôm qua vẫn còn in sâu trong đầu cô. Mỗi lần nhớ lại ánh mắt ấy, cô lại cảm thấy tim mình nhói lên một cách lạ lùng.

Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng tập trung vào công việc. Bộ phận mới đang chuẩn bị cho một dự án quảng cáo lớn, và Khả được phân công phối hợp cùng đội thiết kế để hoàn thiện kế hoạch. Trong khi mọi người hăng say thảo luận, Khả vẫn không quên liếc sang phía Ngôn Dật, người đang đứng gần bàn đạo diễn – anh vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, lạnh lùng như bức tượng, nhưng ánh mắt thỉnh thoảng lướt qua cô khiến tim cô loạn nhịp.

“Khả, hôm nay em sẽ là người trực tiếp phụ trách phần kịch bản nội dung, nhớ phải hoàn thành đúng hạn nhé,” quản lý vừa nhắc nhở, vừa nhìn Khả với ánh mắt tin tưởng.

Khả gật đầu, nở nụ cười: “Vâng, em sẽ cố gắng hết sức.”

Vừa định quay trở lại bàn làm việc, cô nghe tiếng fan la hét bên ngoài cửa kính. Nhìn ra, Khả thấy một nhóm fan đang tụ tập, cầm điện thoại lia lịa chụp ảnh Ngôn Dật. Những người này không chỉ dừng ở chụp ảnh mà còn hò hét ầm ĩ, khiến không khí bên ngoài trở nên hỗn loạn.

Ngôn Dật khẽ nhíu mày, ánh mắt nghiêm trọng. Anh bước ra ngoài, giữa đám fan cuồng, nhưng vẫn giữ phong thái điềm tĩnh. Khả cảm thấy lo lắng, cô vội chạy theo.

“Anh… để em giúp được không?” Khả gọi, giọng thấp nhưng run rẩy.

Ngôn Dật nhìn cô, ánh mắt dịu đi một chút: “Ở đây không cần em phải lo. Em trở lại bàn làm việc đi.”

Nhưng Khả không nghe lời. Cô tiến lên, len lỏi giữa đám fan, cố đứng cạnh Ngôn Dật. Trong khoảnh khắc ấy, một fan quá khích giật lấy điện thoại của cô, chụp vài tấm hình, khiến Khả suýt bị vấp.

Ngôn Dật nhanh chóng kéo Khả ra sau lưng mình, giọng nói trầm: “Khả, cẩn thận!”

Cảm giác ấm áp từ ánh mắt và cử chỉ của anh khiến tim Khả rung lên. Cô nhìn anh, lòng vừa lo lắng vừa cảm kích. “Cảm… cảm ơn anh.”

Ngôn Dật gật nhẹ, nhưng không nói thêm gì. Chỉ đơn giản là đứng đó, bảo vệ cô khỏi đám fan náo loạn. Khả nhận ra rằng, dù anh vẫn lạnh lùng, nhưng bản chất quan tâm của Ngôn Dật chưa từng thay đổi.

Sau khi đám fan dần tản đi, Khả và Ngôn Dật quay trở lại văn phòng. Khả thở phào, nhưng trong lòng vẫn còn xôn xao. Cô thầm nghĩ: “Anh ấy… vẫn để ý đến mình nhiều đến thế sao?”

Buổi trưa, Khả ngồi trong căng tin, thưởng thức phần cơm văn phòng đơn giản. Cô vừa gắp thức ăn vừa suy nghĩ về buổi sáng. Chợt thấy Ngôn Dật bước đến, tay cầm một khay ăn riêng. Anh đặt khay xuống cạnh cô, ánh mắt vẫn giữ vẻ điềm tĩnh nhưng có chút khó hiểu.

“Em ăn cùng anh được không?” Ngôn Dật hỏi.

Khả giật mình, lúng túng: “À… vâng, được chứ.”

Cả hai ngồi đối diện nhau trong im lặng. Bầu không khí vừa quen thuộc vừa mới mẻ, khiến Khả không biết nên bắt chuyện thế nào. Cuối cùng, cô chỉ dám hỏi một câu đơn giản:

“Anh… dạo này bận rộn quá nhỉ?”

Ngôn Dật gật đầu: “Đúng vậy. Công việc dày đặc, lịch quay kín mít. Nhưng hôm nay, tôi muốn dành chút thời gian cho em.”

Khả đỏ mặt, không biết phải trả lời thế nào. Cô chỉ im lặng, cầm muỗng xúc cơm mà trong lòng rung động đến mức không tài nào tập trung ăn nổi.

Ngôn Dật mỉm cười, ánh mắt dịu dàng. Cô cảm thấy như tim mình vừa lỡ nhịp. Không khí căng thẳng của buổi sáng giờ đây dịu đi, nhường chỗ cho một cảm giác ấm áp, thân quen.

Chiều đến, Khả phải tiếp tục công việc. Nhưng cô không khỏi lo lắng: Ngôn Dật có phải là người cô sẽ phải hợp tác thường xuyên? Nếu vậy, liệu tim cô có đủ mạnh mẽ để đối diện với cảm xúc này?

Công việc đang dồn dập thì một email lạ xuất hiện trong hộp thư của Khả. Nội dung:

“Bạn thân mến, xem ra cậu đang rất gần với Ngôn Dật. Cẩn thận nhé, không phải ai cũng vui vẻ khi thấy chuyện này đâu…”

Khả nhíu mày, tim bắt đầu đập nhanh. Cô hiểu ngay: đây là một lời cảnh báo từ fan cuồng. Họ không chấp nhận việc cô tiếp xúc với Ngôn Dật.

Cảm giác lo lắng xen lẫn hồi hộp khiến Khả không biết nên làm gì. Nhưng ngay lập tức, Ngôn Dật xuất hiện bên cạnh cô, nhìn email, rồi gật nhẹ.

“Đừng lo. Anh sẽ xử lý chuyện này.”

Câu nói ngắn gọn nhưng đầy uy lực khiến Khả tin tưởng. Cô biết, dù có fan cuồng hay scandal, Ngôn Dật sẽ luôn bảo vệ cô.

Buổi tối, công ty đã vắng lặng. Khả vẫn ngồi lại hoàn thiện dự án. Bỗng nhiên, điện thoại rung lên. Tin nhắn từ Ngôn Dật:

“Hôm nay em mệt không? Ra ngoài đi, uống chút gì đó, mình nói chuyện một chút.”

Khả nhìn màn hình, tim đập nhanh. Cô gật đầu tự nhủ: “Được, mình sẽ đi. Nhưng… không biết chuyện gì sẽ xảy ra.”

Ra khỏi văn phòng, Khả thấy Ngôn Dật đang đứng dưới ánh đèn đường vàng vọt. Anh cười nhẹ, giọng ấm áp:

“Đi thôi.”

Cả hai bước đi trên con phố yên tĩnh. Không khí buổi tối mát mẻ, xen lẫn hương hoa từ vỉa hè. Khả cảm thấy lòng mình bình yên đến lạ thường, nhưng cũng không giấu được sự bồn chồn.

“Anh… sao anh lại quan tâm em nhiều vậy?” Khả hỏi, giọng ngượng ngùng.

Ngôn Dật nhìn cô, ánh mắt nghiêm túc: “Bởi vì… em quan trọng với anh. Dù có bận rộn, dù có fan hay công việc, anh vẫn muốn em biết điều đó.”

Khả cảm thấy tim mình nhói lên. Lời nói của Ngôn Dật khiến cô vừa hạnh phúc, vừa sợ hãi: liệu tình cảm này có quá phức tạp để đối diện?

Chưa kịp trả lời, một chiếc taxi chạy ngang qua, nước bắn lên chân cô. Ngôn Dật nhanh chóng lấy áo khoác của mình che cho Khả, khiến cô đỏ mặt.

“Anh… sao lúc nào cũng đúng lúc thế này?” Khả vừa nói vừa cười.

Ngôn Dật mỉm cười, ánh mắt lấp lánh một chút, không còn lạnh lùng như trước. “Chỉ là… anh muốn bên em, trong bất cứ khoảnh khắc nào.”

Khả nghe trái tim mình như tan chảy. Lần đầu tiên sau nhiều năm, cô cảm thấy một cảm giác an toàn và ấm áp đến lạ thường. Cô nhận ra, cảm xúc dành cho Ngôn Dật chưa bao giờ phai nhạt, và giờ đây, nó đang dâng trào mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

Buổi tối kết thúc, Khả trở về căn hộ nhỏ, lòng vẫn xôn xao. Cô ngồi trên giường, nhìn vào điện thoại, nhớ lại ánh mắt, nụ cười, và giọng nói của Ngôn Dật.

“Có lẽ… đây là sự khởi đầu của một điều gì đó đặc biệt. Một câu chuyện mà mình chưa từng dám tưởng tượng.”

Cô mỉm cười, ánh mắt lấp lánh quyết tâm: dù phía trước có thử thách, dù có fan hay hiểu lầm, cô sẽ bước tiếp, cùng Ngôn Dật khám phá những cảm xúc mà họ đã bỏ lỡ từ quá khứ.

Và trong lòng Khả, một câu hỏi nhẹ nhàng nhưng đầy hy vọng vang lên: “Liệu tình cảm này sẽ dẫn đến đâu nhỉ?”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×