Ánh đèn chớp nháy màu vàng ấm áp phủ lên sảnh tiệc sang trọng của khách sạn Grand Horizon. An Vy đứng bên lề phòng, tay cầm chiếc ly nước cam, mắt lơ đãng nhìn dòng người tấp nập. Cô không thích những bữa tiệc như thế này – ồn ào, đầy những câu chuyện phiếm của những người cô không biết, nhưng hôm nay là lời mời từ trưởng phòng cũ, và từ chối không phải là một lựa chọn khôn ngoan.
“An Vy! Cô đến rồi à?” Một giọng nữ quen thuộc cất lên phía sau, kéo cô ra khỏi dòng suy nghĩ.
An Vy quay lại, nở nụ cười gượng gạo. “Chào Chi Anh, lâu quá không gặp.”
Chi Anh, bạn thân từ thời đại học, đang cười tươi như thường lệ, vòng tay ôm An Vy. “Hôm nay phải gặp mọi người, đặc biệt là Hàn Tĩnh nữa. Nghe nói anh ấy sẽ xuất hiện.”
An Vy khẽ nhíu mày, hơi bối rối. “Hàn Tĩnh? Người mà em nghe nói đã hẹn hò với Linh – bạn cùng phòng cũ của anh ấy sao?”
Chi Anh gật đầu. “Đúng rồi. Nhưng đừng lo, chỉ gặp gỡ bình thường thôi. Anh ấy nghe nói rất ít khi xuất hiện ở mấy bữa tiệc công ty kiểu này, nên việc gặp mặt là cơ hội hiếm có đấy.”
An Vy hít một hơi dài, cố gắng bình tĩnh. Trong đầu cô, Hàn Tĩnh luôn là một hình ảnh vừa xa cách vừa lạnh lùng – một người khiến con tim cô lạc nhịp mà cô chưa từng tiếp xúc trực tiếp.
Vừa lúc đó, cánh cửa sảnh mở ra, một luồng gió mát mang theo hương nước hoa nồng nàn tràn vào. Ánh mắt mọi người như bị hút theo một hình dáng cao ráo, điềm tĩnh. An Vy quay đầu, và hình ảnh ấy khiến cô khựng lại trong vài giây: Hàn Tĩnh, với vest đen cắt may vừa vặn, mái tóc đen chải gọn, đôi mắt sắc lạnh nhưng lại ẩn chứa một thứ gì đó khiến người ta khó rời mắt.
Chi Anh nắm tay An Vy kéo vào dòng người, giọng thì thầm: “Đừng nhìn kiểu ấy, cẩn thận bị chú ý quá.”
An Vy cười khẽ, lòng vừa hồi hộp vừa tò mò. Cô không biết vì sao, nhưng tim cô đập nhanh hơn bình thường.
Chưa kịp suy nghĩ gì thêm, một tiếng cười phá lên bên cạnh khiến cô giật mình. Hàn Tĩnh đang nói chuyện với một nhóm đồng nghiệp, và trong lúc quay sang nhìn An Vy, ánh mắt anh như khẽ dừng lại một giây, nhưng rồi ngay lập tức trở lại điềm tĩnh. Cô nhận ra một điều kỳ lạ: anh ta… có nhớ gì đó về cô?
Đúng lúc ấy, một người phục vụ vụng về làm rơi một khay cocktail, và chiếc ly nước vừa đặt trên bàn cạnh An Vy cũng chao đảo. Cô vội bước tới để giữ, nhưng không may trượt chân và va phải một ai đó.
“Á…” tiếng thốt lên nhỏ nhưng rõ ràng.
“Cẩn thận!” Một đôi tay mạnh mẽ, chắc chắn đỡ cô, và An Vy giật mình khi nhận ra người đó không ai khác ngoài Hàn Tĩnh. Anh nhìn cô, ánh mắt vừa kinh ngạc vừa hơi nhíu mày.
“Xin lỗi… tôi không…” An Vy lắp bắp, cảm giác hơi đỏ bừng cả mặt.
Hàn Tĩnh nhếch môi một nụ cười mơ hồ, không lạnh lùng như cô tưởng, mà là một chút… ngạc nhiên pha lẫn hài hước. “Không sao. Cô ổn chứ?”
“Em… em ổn. Cảm ơn anh.” Giọng cô nhỏ đi, tay vẫn run run.
Một khoảng lặng nhẹ rơi xuống giữa hai người, nhưng ngay lập tức, Chi Anh kéo An Vy đi, làm tan đi không khí đặc biệt ấy. “Thôi nào, An Vy, hãy ra ngoài chỗ đông người, đừng đứng một mình nữa.”
An Vy thở dài, cảm giác vừa rối rắm vừa ngượng ngùng. Cô không biết vì sao, chỉ sau vài giây tiếp xúc, tim cô đã đập nhanh hơn hẳn.
Buổi tiệc tiếp tục diễn ra. An Vy đứng bên bàn tiệc, tay cầm vài chiếc bánh canapé, mắt lén lút quan sát Hàn Tĩnh từ xa. Anh không hề bỏ đi, vẫn đứng trò chuyện với mọi người, đôi khi liếc về phía cô một cái nhanh, như một ánh chớp bất ngờ trong đêm.
Đột nhiên, Chi Anh kéo An Vy ra sân thượng, nơi ánh đèn thành phố rực rỡ phía dưới. “Nói thật đi, em nghĩ gì về Hàn Tĩnh?”
An Vy nhíu mày, nhìn xuống dòng xe cộ đang nhấp nháy ánh đèn. “Anh ấy… khác với những gì em tưởng. Cảm giác… vừa xa cách vừa gần gũi, khiến em không biết phải nghĩ thế nào.”
Chi Anh cười, vỗ vai cô. “Đúng rồi, đó là cảm giác của mọi cô gái khi gặp anh ấy lần đầu. Nhưng em cứ bình tĩnh, từ từ tìm hiểu. Ai biết được, có khi lần gặp này là khởi đầu của một điều gì đó thú vị.”
An Vy hít một hơi thật sâu, cố gắng sắp xếp cảm xúc. Cô không dám thừa nhận, nhưng trong thâm tâm, cô mong rằng sẽ có thêm một cơ hội để nói chuyện với Hàn Tĩnh – không phải trong bữa tiệc ồn ào, mà trong một khoảnh khắc riêng tư hơn.
Và đúng lúc ấy, một tiếng gọi bên tai cô: “Xin lỗi, tôi có thể xin lỗi được không?”
Cô quay lại, và thấy Hàn Tĩnh đứng đó, đôi mắt vẫn như đang nhìn thấu tâm can cô. Lần này, không còn khoảng cách giữa họ, không còn dòng người đông đúc – chỉ còn hai con người đứng đối diện nhau.
“Ừ… tất nhiên,” An Vy thốt lên, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy ngượng ngùng.
Anh gật đầu, cười mỉm. “Tôi không muốn bắt đầu bữa tiệc bằng một lần va chạm, nhưng may mà cô không sao. Tôi là Hàn Tĩnh, còn cô…?”
“An Vy. Rất vui được gặp anh.”
Một khoảnh khắc im lặng, nhưng trong khoảng im lặng ấy, có một điều gì đó như nảy mầm, lặng lẽ nhưng kiên quyết. Một sự tò mò, một cảm giác thân thuộc lạ kỳ – như thể họ đã gặp nhau từ lâu, nhưng lại chỉ mới gặp lần đầu.
Tiếng nhạc từ sảnh vọng lên, kéo cả hai trở lại với thực tại, nhưng ánh mắt Hàn Tĩnh vẫn dõi theo An Vy khi cô rời đi. Còn An Vy, tim cô vẫn đập loạn nhịp, và cô tự nhủ: Chắc chắn sẽ còn gặp anh lần nữa…
Bữa tiệc kết thúc, dòng người rời đi tấp nập, nhưng hình ảnh Hàn Tĩnh vẫn in đậm trong tâm trí An Vy. Cô bước ra ngoài, hít một hơi không khí đêm lạnh, và lần đầu tiên trong đời, cô cảm thấy tim mình vừa rung lên vì một người đàn ông mà cô hầu như chưa biết gì.
Và trong lòng cô, một suy nghĩ lạ kỳ trỗi dậy: Có lẽ, đây chính là khởi đầu của một câu chuyện… không hề bình thường.
Kết thúc Chương 1.