Sáng hôm sau, An Vy tỉnh dậy với cảm giác vẫn còn bàng hoàng sau bữa tiệc tối qua. Cái cách Hàn Tĩnh đứng trước mặt cô, ánh mắt vừa sắc lạnh vừa dịu dàng, vẫn in hằn trong tâm trí cô. Cô ngồi trên giường, tay cầm điện thoại, lướt qua những tin nhắn bình thường từ bạn bè nhưng không thể tập trung.
“Phải bình tĩnh, An Vy,” cô tự nhủ. “Chỉ là lần gặp đầu tiên thôi mà.”
Nhưng trái tim cô lại không đồng ý. Mọi suy nghĩ đều quay quanh hình ảnh anh, ánh mắt anh, nụ cười anh… và cả cách anh cầm tay cô khi cứu cô khỏi va chạm tối qua.
Buổi sáng hôm đó, An Vy bước vào văn phòng với tinh thần vừa háo hức vừa bối rối. Trưởng phòng đã nhắc nhở: “Có một khách mời đặc biệt đến công ty hôm nay, An Vy. Cô ấy có cơ hội hợp tác với vị khách này. Hãy chuẩn bị tinh thần.”
An Vy hít một hơi thật sâu. “Vị khách đặc biệt… Hàn Tĩnh?” cô tự hỏi, mắt khẽ nheo lại. Cảm giác vừa tò mò vừa hồi hộp trỗi dậy.
Không đầy một giờ sau, cánh cửa văn phòng mở ra, và đúng như dự đoán, Hàn Tĩnh bước vào. Anh mặc một bộ vest đen khác với hôm qua, nhưng vẫn toát lên phong thái điềm tĩnh, tự tin và một chút lạnh lùng. Khi ánh mắt anh lướt qua An Vy, cô cảm thấy tim mình như nhảy lên một nhịp.
“Chào buổi sáng,” An Vy cố gắng nói, giọng hơi run.
Hàn Tĩnh gật đầu, nụ cười nhẹ thoáng qua. “Chào cô. Tôi hy vọng hôm nay chúng ta sẽ hợp tác hiệu quả.”
Cả buổi sáng trôi qua với những cuộc họp kéo dài, các slide thuyết trình, và các cuộc trao đổi công việc nghiêm túc. Tuy nhiên, An Vy vẫn không thể rời mắt khỏi Hàn Tĩnh mỗi khi anh trình bày. Cô nhận ra điều gì đó lạ lùng: anh rất chuyên nghiệp, điềm tĩnh, nhưng thỉnh thoảng lại có những cử chỉ vô thức rất… con người, như nhíu mày, nhấp môi hay lặng lẽ ghi chú vào sổ.
Đến trưa, An Vy vội chạy ra quán cà phê gần công ty để mua bữa trưa. Cô đang đứng xếp hàng thì đột nhiên nghe tiếng hốt hoảng:
“Ôi không, áo của tôi đâu mất rồi!”
Cô quay lại và thấy một cô gái đang hốt hoảng, tay cầm điện thoại gọi cho ai đó. Trên tay cô gái là một chiếc áo khoác màu be – trông giống như áo của vị khách đặc biệt hôm nay.
An Vy nhíu mày, bước tới: “Cô cần giúp không?”
Cô gái quay lại, vẻ mặt bối rối: “Tôi không biết áo khoác của mình bay đi đâu. Có lẽ để quên ở văn phòng?”
“Có thể tôi giúp tìm thử,” An Vy nói. Cô chưa kịp nhận ra, Hàn Tĩnh bước ra khỏi cửa quán, áo khoác trên vai vẫn còn một bên tay, nhưng một bên đã không cài được khuy.
“Áo khoác của anh…” An Vy thốt lên, nhận ra ngay đây là người vừa gây xôn xao trong lòng cô từ bữa tiệc.
Hàn Tĩnh quay lại, ánh mắt sắc lạnh pha chút ngạc nhiên: “Cô… cũng ở đây à?”
“Vâng… Tôi chỉ… muốn giúp anh tìm chiếc áo mất thôi,” An Vy lắp bắp, mặt đỏ bừng.
Hàn Tĩnh mỉm cười nhẹ, gần như là một nụ cười thật lòng. “Cảm ơn. Nhưng có lẽ chỉ cần tìm kỹ trong xe tôi là xong.”
Cả hai cùng nhau trở lại bãi đỗ xe. Chiếc áo khoác màu be bị rơi xuống gần hàng rào cây, và khi Hàn Tĩnh cúi xuống nhặt lên, An Vy không biết mình nên làm gì, chỉ lặng lẽ đứng bên cạnh.
“Cẩn thận,” An Vy nói nhỏ, tay khẽ chạm vào cánh tay anh để giúp giữ thăng bằng.
Hàn Tĩnh khẽ nhíu mày, nhìn cô, rồi nở một nụ cười rất nhẹ, vừa đủ khiến tim An Vy loạn nhịp: “Cô vẫn quan tâm đến tôi, dù chỉ là một chi tiết nhỏ.”
An Vy đỏ mặt, lắp bắp: “Tôi… tôi chỉ muốn giúp thôi.”
Khoảnh khắc ấy, khoảng cách giữa họ gần như biến mất. Một luồng điện lạ lùng chạy qua An Vy, vừa tò mò vừa bối rối, cô nhận ra mình không chỉ đơn thuần cảm thấy thích thú với một người đàn ông đẹp trai nữa – mà còn cảm giác… muốn được ở bên anh.
Nhưng chưa kịp tiếp tục cảm giác ấy, điện thoại của Hàn Tĩnh reo lên. Anh nhìn màn hình, gật đầu, rồi nói: “Xin lỗi, tôi phải đi ngay bây giờ. Cô sẽ ổn với chiếc áo này chứ?”
“Vâng… hoàn toàn ổn,” An Vy trả lời, nhưng trong lòng vẫn còn bồn chồn.
Anh quay lưng bước đi, dáng người cao lớn khuất dần trong ánh nắng trưa. An Vy đứng đó, nhìn theo bóng anh, không biết tại sao trái tim mình lại đau nhói một cách kỳ lạ.
Chiều hôm đó, khi An Vy trở lại văn phòng, cô nhận được email từ Hàn Tĩnh:
"Cảm ơn cô về buổi sáng nay. Tôi hy vọng sẽ còn nhiều cơ hội hợp tác với cô."
An Vy nhắm mắt, cảm giác tim mình rung lên một lần nữa. Chỉ một dòng email thôi mà cô đã thấy một niềm vui khó tả. Cô biết rằng, Hàn Tĩnh không phải người dễ gần, nhưng cô lại muốn tìm hiểu anh, muốn hiểu vì sao anh luôn khiến cô vừa sợ vừa muốn tiến gần.
Buổi tối, An Vy ngồi trước bàn làm việc, nhâm nhi tách cà phê nóng, nhớ lại từng chi tiết của buổi sáng. Cô tự hỏi liệu đó có phải là một khoảnh khắc định mệnh – lần đầu tiên họ tiếp xúc nhưng lại để lại ấn tượng sâu sắc đến vậy.
Không biết từ bao giờ, một suy nghĩ kỳ lạ len lỏi vào tâm trí cô: Phải rồi… mình sẽ còn gặp anh ấy nhiều lần nữa.
Và đúng lúc đó, điện thoại cô reo lên. Tin nhắn từ Chi Anh:
"Đừng quên, tối nay có bữa tiệc công ty nữa. Có thể sẽ gặp lại anh ấy."
An Vy thở dài, nở một nụ cười mỉm: “Vậy là, câu chuyện này mới chỉ bắt đầu thôi…”
Bên ngoài cửa sổ, ánh nắng chiều hắt lên, trải dài trên con phố đông đúc. Trong lòng An Vy, có một cảm giác vừa lo lắng, vừa háo hức. Cô biết rằng, cuộc gặp gỡ hôm nay đã mở ra một chương mới, và trong chương ấy, chắc chắn sẽ có những bất ngờ mà cô chưa thể đoán trước.
Và từ phía Hàn Tĩnh, ánh mắt anh nhìn ra cửa sổ xe, một nụ cười nhẹ thoáng qua. Anh không hề biết rằng, người con gái đứng bên ngoài kia đã để lại trong lòng mình một dấu ấn khó quên – dấu ấn của lần gặp đầu tiên, nhưng đủ sức kéo họ lại gần nhau trong những ngày tiếp theo.
Bữa tiệc tối nay, và cả những lần gặp sau, sẽ không còn là những khoảnh khắc tình cờ nữa. Mà sẽ là những bước đi dần đưa họ đến gần nhau – gần hơn, hơn nữa, đến một nơi mà cả hai đều chưa từng nghĩ rằng mình sẽ tới.
Kết thúc Chương 2.