Buổi chiều hôm đó, trời bỗng dưng đổ mưa. Những giọt mưa lớn rơi ào ạt, gõ lên mái tôn và cửa kính văn phòng tạo thành một giai điệu riêng, vừa lãng mạn vừa khiến người ta cảm thấy se lạnh. An Vy đứng bên cửa sổ, nhìn những dòng mưa trôi trên mặt kính, lòng vừa lo lắng vừa háo hức. Cô biết rằng, chiều nay sẽ có một cuộc gặp gỡ quan trọng với Hàn Tĩnh – và cô không khỏi băn khoăn về cảm xúc của chính mình.
Vừa lúc đó, điện thoại cô reo lên. Một tin nhắn từ Hàn Tĩnh:
"Cô có thể ra sảnh để cùng tôi kiểm tra tiến độ dự án không? Mưa khá to, tôi sẽ đón cô."
An Vy thở dài, vừa lo lắng vừa háo hức. Cô nhanh chóng mang theo chiếc ô nhỏ, chạy xuống sảnh. Khi mở cửa, cô thấy Hàn Tĩnh đứng đó, áo vest dính vài giọt mưa, nhưng dáng vẻ vẫn điềm tĩnh và nam tính. Anh giơ tay giúp cô mở ô, ánh mắt nhìn thẳng vào cô.
“Cô không bị ướt chứ?” Hàn Tĩnh hỏi, giọng trầm thấp, pha chút quan tâm.
“Vâng, may mà tôi mang theo ô,” An Vy trả lời, tim đập nhanh. Cô nhận ra rằng, ánh mắt anh khi nhìn mình không chỉ là quan tâm bình thường – mà là một sự tinh tế, ấm áp đến lạ thường.
Họ cùng nhau đi ra xe, bước chân trượt nhẹ trên vũng nước, nhưng Hàn Tĩnh nhanh chóng đưa tay đỡ An Vy, kéo cô gần vào người. Khoảnh khắc ấy, An Vy cảm thấy một luồng điện lạ chạy qua người, tim cô đập nhanh hơn bao giờ hết.
“Cẩn thận, mưa lớn và đường trơn,” Hàn Tĩnh nói, ánh mắt vẫn dõi theo từng bước chân cô.
“Vâng… cảm ơn anh,” An Vy lắp bắp, vừa bước vừa giữ thăng bằng nhờ tay anh. Cô cảm giác rằng, lần đầu tiên trong đời, một cử chỉ bình thường lại khiến cô vừa bối rối vừa ấm lòng đến vậy.
Khi lên xe, Hàn Tĩnh bật cần gạt nước, mưa rơi đều trên kính chắn gió. Anh quay lại nhìn An Vy, ánh mắt có chút dịu dàng. “Cô biết không, tôi hiếm khi để ai vào không gian cá nhân của mình. Nhưng hôm nay… tôi muốn cô an tâm.”
An Vy nhìn anh, không nói gì, chỉ mỉm cười. Trong khoảnh khắc yên lặng ấy, cô cảm nhận được một sự gần gũi đặc biệt – một sự tin tưởng mà hiếm khi cô cảm thấy với người khác.
Họ đến một khu công trình gần công ty, nơi Hàn Tĩnh muốn kiểm tra tiến độ dự án hợp tác. Mưa vẫn rơi nặng hạt, nhưng không khí giữa họ lại trở nên nhẹ nhàng, gần gũi. Hàn Tĩnh giải thích từng chi tiết, vừa nghiêm túc vừa nhẹ nhàng, đôi khi ánh mắt dừng lại ở An Vy như muốn chắc chắn cô hiểu mọi thứ.
Trong lúc An Vy chú tâm quan sát bản thiết kế, một tấm bảng bất ngờ ngã xuống do mưa làm trơn. Cô chưa kịp né, thì Hàn Tĩnh nhanh chóng đưa tay đỡ, kéo cô vào sát người. Cả hai gần như chạm nhau hoàn toàn, và khoảng cách ấy khiến tim An Vy như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
“Không sao chứ?” anh hỏi, giọng trầm thấp, gần như thì thầm.
“Vâng… tôi ổn,” cô trả lời, giọng run run. Cô cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể anh, một sự ấm áp vừa lạ vừa quen, khiến cô khó mà rời mắt.
Khoảnh khắc ấy kéo dài vài giây, nhưng đủ để cả hai nhận ra rằng, họ đã cảm nhận được sự thân mật, gần gũi – một bước tiến quan trọng trong mối quan hệ giữa họ.
Sau khi tấm bảng được đặt lại đúng vị trí, Hàn Tĩnh hướng dẫn An Vy kiểm tra bản thiết kế mới. Anh đứng sát bên, ánh mắt vừa quan sát công việc vừa dõi theo cô, khiến An Vy cảm thấy vừa căng thẳng vừa hạnh phúc.
“Cô làm tốt lắm,” Hàn Tĩnh khen, giọng trầm thấp nhưng ấm áp. “Tôi… thấy yên tâm khi có cô bên cạnh.”
An Vy đỏ mặt, cúi đầu: “Cảm ơn anh. Tôi… cũng rất vui khi được làm việc với anh.”
Mưa vẫn rơi ngoài trời, tạo thành một bản nhạc nền lãng mạn. An Vy cảm thấy trái tim mình rung lên từng nhịp, vừa ngại ngùng vừa hạnh phúc. Cô nhận ra rằng, không chỉ là tình cảm đơn thuần, mà còn là sự tin tưởng, sự quan tâm mà họ dành cho nhau – những cảm xúc chưa từng có trước đây.
Khi trở về xe, Hàn Tĩnh mở cửa cho An Vy. Khoảnh khắc cô bước vào, tay anh khẽ chạm vào vai cô, khiến tim cô loạn nhịp. Cô nhận ra rằng, đây là lần đầu tiên cô cảm nhận được một cử chỉ thân mật thực sự, vừa nhẹ nhàng vừa có sức mạnh đặc biệt.
“Cô có muốn tôi đưa về không?” anh hỏi, ánh mắt dịu dàng.
“Vâng… nếu anh không phiền,” An Vy trả lời, giọng run run.
Trên đường về, cả hai ngồi yên lặng, nhưng khoảng cách giữa họ đã gần hơn bao giờ hết. Mỗi lần Hàn Tĩnh liếc nhìn cô, An Vy cảm thấy một cảm giác vừa bồi hồi vừa an toàn – như thể cô tìm thấy một nơi để tin tưởng, một nơi để trái tim được yên bình.
Khi xe đến trước tòa nhà nơi An Vy sống, anh đưa tay giúp cô xuống. Cô khẽ cúi đầu, tim vẫn đập nhanh. “Cảm ơn anh đã đưa tôi về,” cô nói, giọng dịu dàng.
Hàn Tĩnh mỉm cười, ánh mắt dịu dàng hơn hẳn: “Cô cẩn thận nhé. Và… đừng quên, hôm nay là một ngày đặc biệt.”
An Vy đỏ mặt, không biết nên trả lời sao. Cô chỉ mỉm cười, cảm giác vừa hạnh phúc vừa bối rối. Cô nhận ra rằng, lần gặp hôm nay không chỉ là một cuộc gặp công việc – mà là bước đầu tiên để mối quan hệ giữa họ tiến gần hơn, với những cảm xúc ngọt ngào nhưng cũng đầy thử thách phía trước.
Khi bước vào nhà, An Vy nhìn ra ngoài cửa sổ, mưa vẫn rơi đều. Cô mỉm cười, lòng tràn đầy cảm giác lạ kỳ: vừa bối rối, vừa hạnh phúc, vừa tò mò về những gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Cô biết rằng, khoảnh khắc thân mật dưới mưa hôm nay sẽ là ký ức khó quên – một bước tiến quan trọng trong câu chuyện giữa cô và Hàn Tĩnh. Và từ phía Hàn Tĩnh, ánh mắt anh vẫn hướng về phía An Vy, nụ cười khẽ thoáng qua – dấu hiệu đầu tiên của một cảm xúc sâu sắc, mà anh chưa từng thổ lộ với ai.
Đêm về, An Vy ngồi trên ban công, nghe tiếng mưa rơi trên mái tôn, lòng vừa bồn chồn vừa hạnh phúc. Cô tự nhủ: Chỉ mới là khoảnh khắc đầu tiên, nhưng tôi biết, câu chuyện này sẽ còn dài, đầy bất ngờ và những giây phút đáng nhớ.
Và trong trái tim Hàn Tĩnh, hình ảnh An Vy vẫn hiện rõ – nụ cười, ánh mắt, và cả sự tin tưởng mà cô dành cho anh – khiến anh lần đầu tiên cảm thấy muốn mở lòng, muốn tiến gần, nhưng vẫn dè dặt vì quá khứ vướng mắc.
Khoảnh khắc ấy, dưới mưa, trở thành ký ức đầu tiên trong hành trình tình cảm của họ – một khoảnh khắc ngọt ngào, đầy rung động và hứa hẹn nhiều điều phía trước.
Kết thúc Chương 5.