gặp lại trong ánh nắng

Chương 4: Cuộc gặp gỡ bất ngờ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, An Vy thức dậy với cảm giác vừa háo hức vừa bồn chồn. Hình ảnh Hàn Tĩnh vẫn hiện rõ trong tâm trí cô: ánh mắt lạnh lùng pha chút dịu dàng, nụ cười thoáng qua như ánh sáng xuyên qua màn sương mù. Cô tự nhủ: Hôm nay sẽ không để bản thân xao nhãng công việc, nhưng… nếu gặp anh, chắc chắn tim mình sẽ lại loạn nhịp.

Văn phòng trở nên nhộn nhịp hơn khi mọi người chuẩn bị cho một buổi họp quan trọng với đối tác. An Vy đang tập trung vào máy tính thì nghe tiếng gọi từ phòng lễ tân:

“An Vy, anh Hàn Tĩnh đang ở sảnh, anh ấy nói muốn gặp cô trước khi bắt đầu cuộc họp.”

An Vy hít một hơi thật sâu, lòng vừa hồi hộp vừa háo hức. Cô vội chạy xuống sảnh, và đúng lúc ấy, cánh cửa thang máy mở ra, Hàn Tĩnh bước ra. Bộ vest màu xám tro vừa vặn, ánh mắt sắc lạnh nhưng đầy sức hút.

“Chào buổi sáng, An Vy,” anh nói, giọng trầm thấp nhưng rõ ràng. “Cô có thời gian vài phút không?”

“Vâng, tất nhiên,” An Vy trả lời, cố gắng giữ bình tĩnh.

Họ đi dọc theo hành lang, và Hàn Tĩnh đột ngột dừng lại bên một cửa hàng tiện lợi nhỏ trong tòa nhà. “Tôi cần mua một số đồ nhanh. Cô đi cùng tôi nhé?”

An Vy hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn gật đầu. Bước chân vào cửa hàng, cô nhận ra rằng, Hàn Tĩnh không chỉ là người lạnh lùng trong công việc – anh cũng có những hành động rất đời thường, rất… con người.

Trong lúc chọn lựa, An Vy vô tình vướng vào một kệ hàng, làm rơi một chai nước. Cô vội cúi xuống nhặt thì tay cô chạm vào tay Hàn Tĩnh, vì anh cũng đang cúi nhặt chai nước của mình. Khoảnh khắc ấy, cả hai đều giật mình.

“Cẩn thận,” Hàn Tĩnh nói, giọng thấp, ánh mắt nhìn thẳng vào cô.

“Vâng… cảm ơn anh,” An Vy lắp bắp, tim đập loạn nhịp.

Một tiếng cười khẽ vang lên từ phía sau, và An Vy nhận ra một đồng nghiệp của Hàn Tĩnh cũng đang ở trong cửa hàng, ánh mắt đầy tò mò. Cô hơi đỏ mặt, nhưng Hàn Tĩnh dường như không bận tâm, chỉ nhẹ nhàng mỉm cười, khiến An Vy cảm giác như thế giới chỉ còn lại hai người.

Sau khi mua xong đồ, Hàn Tĩnh nhìn An Vy. “Cô biết không, tôi không thường nói chuyện ngoài công việc. Nhưng hôm nay… tôi muốn cô hiểu hơn về tôi.”

An Vy nhíu mày, ánh mắt vừa tò mò vừa bối rối. “Tôi… tôi cũng muốn hiểu anh hơn.”

Họ bước ra khỏi cửa hàng, và đúng lúc ấy, một chiếc xe đẩy bánh mì va vào chân An Vy, làm cô suýt ngã. Hàn Tĩnh nhanh chóng đưa tay đỡ cô, kéo cô gần vào người.

“An Vy, cô có sao không?” giọng anh lo lắng, ánh mắt hiện rõ sự quan tâm.

“Vâng… chỉ hơi giật mình thôi,” cô trả lời, mặt đỏ bừng.

Khoảnh khắc ấy kéo dài hơn vài giây, khiến cả hai đều cảm thấy lạ kỳ. Ánh mắt họ chạm nhau, không còn khoảng cách, không còn sự xa lạ – chỉ còn cảm giác thân thuộc khó tả.

Hàn Tĩnh hít một hơi sâu, rồi nói: “Cô biết không, đôi khi những khoảnh khắc nhỏ lại khiến người ta nhớ lâu nhất. Tôi… sẽ nhớ buổi sáng hôm nay.”

An Vy cười khẽ, tim như nhảy lên: “Tôi cũng vậy. Những khoảnh khắc nhỏ… nhưng ý nghĩa.”

Bất ngờ, từ phía sau, Chi Anh xuất hiện, mắt sáng rực: “An Vy! Em đang ở đây à? Và… anh Hàn Tĩnh cũng có ở đây nữa! Không ngờ cả hai lại gặp nhau ngoài văn phòng.”

Hàn Tĩnh mỉm cười, không nói gì, nhưng ánh mắt anh hướng về An Vy, khiến cô cảm thấy một luồng điện lạ len qua người.

Chi Anh kéo An Vy ra một góc, thì thầm: “Em thấy không? Anh ấy không hề lạnh lùng như mọi người nói đâu. Anh ấy rất… dễ gần, nếu biết cách tiếp cận.”

An Vy gật đầu, nhưng vẫn không dám nhìn trực tiếp Hàn Tĩnh. Cô biết rằng, anh vẫn có một phần quá khứ vướng mắc, nhưng đồng thời, cô cảm thấy một thứ gì đó trong anh khiến cô muốn tiến gần hơn, muốn hiểu anh thật sự.

Họ quay lại văn phòng đúng lúc cuộc họp sắp bắt đầu. Hàn Tĩnh giữ khoảng cách, nhưng mỗi khi ánh mắt họ chạm nhau, An Vy cảm thấy tim mình lại loạn nhịp. Cô tự nhủ: Mình sẽ không để bản thân xao nhãng, nhưng… sao khó quá vậy.

Cuộc họp diễn ra, nhưng An Vy liên tục bị phân tâm bởi những ánh mắt, cử chỉ nhỏ của Hàn Tĩnh. Anh chăm chú lắng nghe cô trình bày, gật đầu, thỉnh thoảng ghi chú, và đôi khi nhìn cô một cách lạ lùng – như muốn đọc suy nghĩ của cô.

Sau cuộc họp, Hàn Tĩnh bước ra, quay lại nói nhỏ với An Vy: “Cô đã làm tốt. Tôi… hài lòng với cách cô xử lý tình huống.”

An Vy đỏ mặt, cúi đầu: “Cảm ơn anh. Tôi… cũng học hỏi được nhiều từ anh.”

Họ đứng yên một lát, khoảng cách giữa họ gần hơn bao giờ hết. An Vy cảm giác tim mình như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, nhưng cô vẫn giữ bình tĩnh, cố gắng kiểm soát cảm xúc.

Đúng lúc ấy, điện thoại Hàn Tĩnh reo lên. Anh nhìn màn hình, gật đầu, rồi nói: “Xin lỗi, tôi phải đi. Nhưng… hẹn gặp lại cô vào chiều nay, nếu cô rảnh.”

An Vy thở dài, nhưng mỉm cười. Cô biết rằng, cuộc gặp gỡ hôm nay không chỉ đơn giản là tình cờ – mà là bước đầu tiên đưa họ đến gần nhau hơn, từng bước một.

Chiều hôm đó, An Vy ngồi lại bàn làm việc, nghĩ về Hàn Tĩnh. Cô nhận ra rằng, anh không chỉ là người đàn ông lạnh lùng và bí ẩn, mà còn là người có quá khứ sâu sắc, khiến anh dè dặt trong tình cảm. Cô tự nhủ: Mình sẽ hiểu anh, từng bước một… và không bỏ lỡ bất cứ khoảnh khắc nào.

Buổi tối, khi ánh đèn thành phố hắt lên từ cửa sổ, An Vy nhìn ra xa, nhớ lại khoảnh khắc trong cửa hàng tiện lợi – lần chạm tay, lần nhìn nhau, lần nụ cười thoáng qua. Mỗi chi tiết nhỏ đều khiến cô bối rối, nhưng đồng thời, cô cảm thấy một sự kết nối kỳ lạ với Hàn Tĩnh – như thể họ đã gặp nhau từ lâu, nhưng chỉ mới bắt đầu hiểu nhau.

Cô nhắm mắt lại, mỉm cười: Chỉ mới là lần gặp thứ hai thôi… nhưng tôi biết, câu chuyện này sẽ còn kéo dài, đầy bất ngờ và những khoảnh khắc đáng nhớ.

Và từ phía Hàn Tĩnh, ánh mắt anh vẫn hướng về văn phòng, nơi An Vy đang làm việc, nụ cười khẽ thoáng qua – dấu hiệu đầu tiên của một cảm xúc mà anh chưa từng trải qua: muốn mở lòng, muốn tiến gần, nhưng vẫn dè dặt vì quá khứ vướng mắc.

Kết thúc Chương 4.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×