Hè vừa khép lại, thành phố dần trở lại nhịp sống quen thuộc. An bước qua cánh cổng Đại học Đại Nam với tâm trạng vừa háo hức vừa hơi lo lắng. Mùa hè này, cô đã đi thực tập ở một công ty nhỏ, gặp nhiều người mới, học hỏi nhiều điều, nhưng có một điều khiến cô chợt nhớ nhung: Huy – người bạn thân từ trung học, người luôn ở bên cô như hình với bóng.
Cánh cửa giảng đường vừa mở, An nhìn thấy Huy đang đứng ở cầu thang, dáng người cao, mái tóc hơi rối sau những ngày hè. Anh vẫn giữ nụ cười ấm áp, đôi mắt như biết cô sẽ đến từ xa. “Ê, An!” – giọng nói quen thuộc vang lên, khiến cô bỗng dưng thấy tim mình nhói nhẹ.
An vội vã chạy đến, đập tay vào tay Huy, hai người cùng cười rộ lên. “Mùa hè của cậu thế nào?” Huy hỏi, giọng vừa quan tâm vừa tò mò. An kể về những ngày làm việc, những đồng nghiệp mới, những khó khăn và trải nghiệm. Huy lắng nghe, mắt luôn dõi theo từng cử chỉ, từng biểu cảm của cô, như muốn ghi nhớ mọi chi tiết.
Sau vài phút nói chuyện, Huy kéo An ra góc sân vắng, nơi họ từng ngồi học nhóm ở trung học. Gió thu nhẹ thổi qua, mang theo mùi hoa sữa nồng nàn. “Nhớ hồi trung học không? Chúng ta từng ôn bài ở đây suốt đêm, chia nhau bánh mì để học thêm cho kỳ thi cuối kỳ.” Huy cười, mắt lấp lánh. An cũng mỉm cười, cảm giác ấm áp tràn về.
“Nhớ chứ, nhưng mà hồi đó cậu toàn ăn nhiều bánh mì hơn mình thôi,” An trêu, hai người cùng cười rộ. Khoảnh khắc ấy, dường như cả thời gian quay trở lại, họ vẫn là hai đứa học trò ngồi cạnh nhau, cùng nhau thức khuya, cùng nhau trải qua mọi chuyện.
Sau buổi gặp gỡ đầu tiên, An và Huy cùng đi qua sân trường, nói đủ chuyện từ học tập, giảng đường mới, đến cả những thói quen cũ vẫn còn giữ. Huy thỉnh thoảng chạm nhẹ vào tay cô, đưa mắt nhìn, nhưng An hoàn toàn không nhận ra sự khác biệt trong ánh mắt ấy. Với cô, Huy luôn là bạn thân, là người để dựa vào khi mệt mỏi, là người biết tất cả những bí mật mà cô không kể ai khác.
Một buổi chiều, An và Huy ngồi trên bậc cầu thang, nhìn những chiếc lá vàng rơi đầy sân trường. Huy đưa cho An một thanh socola nhỏ, cười: “Tớ mua cho cậu, ăn đi, mùa hè ăn ít bánh mì quá chắc đói lắm nhỉ?”
An nhận lấy, đỏ mặt một chút. “Cảm ơn… Huy.” Lời nói nhẹ nhàng, nhưng trong lòng cô dâng lên một cảm giác khó tả. Từ trước đến nay, những cử chỉ quan tâm của Huy chỉ là chuyện bình thường, nhưng hôm nay, cô bỗng thấy tim mình đập nhanh hơn.
Sau đó, họ cùng nhau về ký túc xá, chia sẻ những câu chuyện hè, từ những chuyến đi chơi đến những ngày làm việc thực tập. Huy kể về việc anh giúp đỡ một em nhỏ trong khu phố, còn An kể về một cô bạn đồng nghiệp khiến cô phải cười đến đau cả bụng. Hai người cười với nhau, tiếng cười trong trẻo vang vọng, khiến bầu trời chiều dường như sáng hơn.
Khi đêm xuống, An đứng trước cửa phòng mình, chợt nhớ lại ánh mắt Huy khi từ sân trường về, ánh mắt chứa đầy sự quan tâm nhưng lại giấu đi điều gì đó. Cô lắc đầu tự nhủ: “Chắc mình nhìn nhầm thôi, Huy vẫn là bạn thân mà.”
Nhưng trong lòng cô, có một cảm giác lạ lùng len lỏi: tại sao tim mình lại thấy nhói nhẹ mỗi khi Huy cười, hay khi anh chỉ đơn giản đưa tay đỡ cô vấp chân trên cầu thang? An lặng lẽ bước vào phòng, nhưng ánh mắt vẫn lơ đãng nhìn ra cửa sổ, nơi ánh trăng soi xuống khuôn mặt thân quen mà cô đã quen từ bao năm nay.
Ngày đầu tiên gặp lại, chỉ là những khoảnh khắc nhỏ, nhưng An biết, mùa thu này sẽ khác. Họ không còn là những đứa trẻ trung học, nhưng tình bạn thân thiết ấy vẫn tồn tại, vững chắc. Và dường như, bên cạnh tình bạn, một điều gì đó mới, âm thầm nhưng mạnh mẽ, đang bắt đầu nảy nở…