Sáng hôm sau, An đến thư viện, tay cầm cuốn sách dày cộp về kinh tế học vi mô – môn mà cô luôn cảm thấy “đau đầu” nhất. Thật may, Huy đã ngồi đó từ trước, mắt dõi theo từng sinh viên đi qua nhưng khi thấy An, anh nở nụ cười nhẹ, vẫy tay chào.
“Chắc hôm nay cậu lại cần tớ cứu cậu khỏi bài tập khó rồi nhỉ?” Huy nói, giọng pha chút trêu chọc.
An lắc đầu, mỉm cười. “Cũng chưa biết nữa, nhưng có cậu ở đây, chắc mình sẽ đỡ sợ hơn.”
Huy cười, nhường ghế cho cô. Không khí giữa họ vẫn nhẹ nhàng, nhưng những ánh mắt thoáng qua, những cử chỉ nhỏ như Huy gỡ ghim tóc vương trên vai An, hay đưa cây bút khi cô làm rơi, đều khiến trái tim An lạc nhịp một cách khó hiểu.
Cả buổi sáng, họ cùng nhau giải bài tập, trao đổi ý kiến, tranh luận về những phương án khác nhau. Huy luôn kiên nhẫn giải thích, đôi khi dùng ví dụ hài hước khiến An bật cười khúc khích. Cô nhận ra, mình rất thích cảm giác học cùng Huy – không chỉ vì anh thông minh, mà còn vì cách anh quan tâm, chú ý đến từng chi tiết nhỏ của cô.
“Được rồi, giờ nghỉ một chút nhé,” Huy đề nghị. Anh rút từ túi ra hai thanh bánh mì kẹp trứng mà anh đã mua từ sáng. “Chia nhau đi, ăn để có sức học tiếp nào.”
An đỏ mặt nhưng vui vẻ nhận lấy. Họ ngồi đối diện, ăn nhẹ, trò chuyện về những chuyện nhỏ nhặt trong cuộc sống: bạn học, giáo viên, thậm chí cả những bộ phim họ vừa xem. Cảm giác gần gũi, thân quen khiến An quên hết căng thẳng về bài tập và cả những áp lực của đại học mới.
Nhưng đến khi An kể về một cậu bạn cùng lớp mà cô thấy thú vị trong kỳ thực tập, Huy bỗng im lặng. Ánh mắt anh thoáng buồn, rồi nhanh chóng trở lại bình thường khi An quay sang nhìn anh. An cảm thấy có gì đó khác lạ, nhưng cô nghĩ mình nhìn nhầm, chỉ là bạn thân thôi mà.
Buổi chiều, khi thư viện chuẩn bị đóng cửa, Huy và An vẫn ngồi cạnh nhau, cùng nhau ôn lại kiến thức hôm nay. Huy chú ý từng nét mặt cô khi cô khó hiểu một bài toán, nhẫn nại hướng dẫn từng bước. “Đúng rồi, cậu chỉ cần nhớ công thức này, sẽ dễ dàng hơn nhiều,” Huy nói, giọng trầm ấm khiến An rung động mà không hiểu vì sao.
“Cảm ơn Huy, tớ may mắn thật sự khi có cậu bên cạnh,” An thì thầm.
Huy mỉm cười, nhưng trong lòng lại dấy lên một nỗi băn khoăn: anh đã yêu An từ rất lâu, nhưng sợ nói ra sẽ phá vỡ tình bạn bền chặt này. “Mình cũng vậy,” anh chỉ trả lời nhẹ, ánh mắt lẩn tránh.
Khi bước ra khỏi thư viện, ánh nắng chiều phủ lên khuôn mặt cả hai, tạo ra những chiếc bóng dài trên con đường vắng. An chợt nhận ra, mình thực sự thích những khoảnh khắc bình yên như thế này, khi chỉ có Huy và cô, không ai khác. Nhưng trong lòng vẫn còn mơ hồ: liệu tình cảm này có phải chỉ là sự thân thiết, hay đã bắt đầu chuyển sang một thứ khác, sâu sắc hơn?
Huy nhìn An từ phía sau, thấy cô lặng im, ánh mắt dõi theo những chiếc lá rơi trên đường. Anh biết, khoảnh khắc này sẽ in sâu trong tim anh, như một dấu mốc của tình cảm mà anh đã giữ kín bấy lâu. Dù chưa dám thổ lộ, nhưng trong lòng anh, mỗi phút giây bên An đều quý giá hơn tất cả.
Buổi học hôm đó kết thúc, nhưng trái tim của cả hai dường như vẫn còn ngập tràn những rung động nho nhỏ, chưa tên gọi. Và An, dù chưa nhận ra, đã bắt đầu cảm thấy ghen khi tưởng tượng Huy quan tâm đến người khác – một dấu hiệu đầu tiên cho mối tình âm thầm nảy nở từ tình bạn.