Một buổi chiều mưa nhẹ, An đang ngồi trong phòng ký túc xá, ôn bài cho tuần mới. Huy xuất hiện, tay cầm một chiếc ô, nở nụ cười dịu dàng:
“Cậu quên ô à? Ra ngoài mưa to thì ướt hết đó.”
An đỏ mặt, nhận lấy ô, cảm thấy tim mình nhói nhẹ. Cô bắt đầu nhận ra, những cử chỉ quan tâm nhỏ nhặt của Huy giờ đây không còn đơn thuần là tình bạn nữa.
Huy ngồi xuống cạnh An, ánh mắt nhìn cô trầm lắng: “An… tớ có điều muốn nói với cậu.”
An hơi bất ngờ, tim đập nhanh. “Điều gì vậy?”
Huy hít một hơi dài, giọng run run nhưng chắc chắn: “Tớ… không chỉ coi cậu là bạn thân. Tớ… thích cậu, từ rất lâu rồi.”
An lặng người, tim bỗng nhiên loạn nhịp. Cô chưa từng nghĩ Huy sẽ thổ lộ, nhưng cảm giác trong lòng bấy lâu nay giờ trở nên rõ ràng: cô cũng thích Huy – từ lâu, mà chính cô không nhận ra.
Một khoảnh khắc im lặng trôi qua, chỉ có tiếng mưa rơi lộp độp bên ngoài. An nhìn Huy, đôi mắt ánh lên niềm vui pha lẫn bối rối. “Tớ… tớ cũng thích cậu…” Câu nói thoát ra như một lời thừa nhận ngọt ngào, khiến cả hai cùng cười.
Huy nhặt tay An, nhẹ nhàng nắm lấy, cảm giác ấm áp lan tỏa. “Vậy là từ giờ, chúng ta… không chỉ là bạn thân nữa.”
An gật đầu, tim đập rộn ràng, cảm giác hạnh phúc tràn ngập. Tình cảm bấy lâu nay bị giấu kín giờ đây được công nhận, tạo nên một bước ngoặt quan trọng trong mối quan hệ của họ.
Buổi chiều mưa kết thúc, nhưng khoảnh khắc thổ lộ đầu tiên này sẽ trở thành kỷ niệm khó quên, mở ra giai đoạn ngọt ngào, hồi hộp và lãng mạn trong các chương tiếp theo, khi cả Huy và An cùng nhau khám phá tình yêu vừa mới nở.