Một tối thứ bảy, lớp An tổ chức buổi học nhóm tại nhà một bạn cùng lớp. Không khí ấm cúng, tràn ngập tiếng cười và ánh đèn vàng dịu nhẹ. An và Huy ngồi gần nhau, cùng chuẩn bị bài tập nhóm, nhưng dường như cả hai đều tập trung hơn vào nhau hơn là công việc.
Khi nhóm bạn tạm nghỉ, Huy nhắc An: “Cậu có đói không? Tớ đi lấy ít bánh mì và nước uống.”
An gật đầu, mắt lấp lánh: “Ừ, cậu mang luôn cho tớ nhé.”
Huy trở lại với một túi nhỏ, đặt bánh mì và nước trước mặt An. Khi đưa tay cho cô, ánh mắt anh dừng lại một chút lâu hơn bình thường. An cảm thấy tim mình nhói nhẹ, lòng bỗng rung lên một cảm giác lạ: không chỉ là tình bạn, mà là điều gì đó sâu sắc hơn.
Buổi tối trôi qua, nhóm bạn trò chuyện và ôn bài, nhưng An và Huy thường xuyên nhìn nhau, trao đổi ánh mắt nho nhỏ. Mỗi khi Huy cười, An đều cảm thấy tim mình như tan chảy. Cô bắt đầu nhận ra rằng, cảm giác ấm áp, hạnh phúc khi ở bên Huy không chỉ là sự quen thuộc, mà là rung động thật sự.
Khi buổi học kết thúc, Huy đề nghị đưa An về. Trên đường về, trời có vài cơn mưa nhỏ, Huy che ô cho An. Khoảnh khắc đứng cạnh nhau dưới mưa, ánh sáng từ những ngọn đèn đường phản chiếu trên mặt nước, tạo nên một không gian dịu dàng.
An nhìn Huy, tim đập nhanh, tự hỏi: “Có phải tớ… thích Huy rồi?” Cảm giác vừa hạnh phúc vừa bối rối khiến cô không thể thốt thành lời.
Huy nhận thấy sự thay đổi trong ánh mắt An, nhưng vẫn giữ bình tĩnh. Anh chỉ nhẹ nhàng nói: “Về nhà an toàn nhé.”
An gật đầu, lòng ngập tràn những cảm xúc mới mẻ. Cô nhận ra, từ lâu, Huy không chỉ là bạn thân nữa, mà là người đặc biệt trong trái tim cô.
Buổi tối kết thúc, nhưng cảm giác gần gũi, ấm áp và rung động mà An trải qua sẽ theo cô suốt những ngày tiếp theo, chuẩn bị cho những thổ lộ tình cảm, ngượng ngùng và ngọt ngào trong các chương tiếp theo.