Cuối tuần, lớp An tổ chức một buổi dã ngoại nhỏ tại công viên gần thành phố. Không khí rộn ràng, đầy tiếng cười nói của sinh viên, và ánh nắng chiều dịu dàng chiếu xuống từng khuôn mặt rạng rỡ.
An và Huy đi cùng nhóm bạn, nhưng lại luôn sát cánh bên nhau. Khi mọi người chia nhóm chơi trò kéo co, Huy nhanh nhẹn kéo An về phía mình: “Cùng đội với tớ nhé, đảm bảo chiến thắng!”
An cười, nắm tay Huy trong khoảnh khắc ngắn ngủi nhưng đủ để tim cô loạn nhịp. Cảm giác quen thuộc nhưng cũng lạ lẫm khiến cô đỏ mặt, cố tỏ ra bình thường.
Trò chơi kéo co bắt đầu. An và Huy phối hợp nhịp nhàng, vừa kéo vừa cười đùa. Mỗi khi Huy nắm tay cô để giữ thăng bằng, An cảm thấy một dòng điện lạ chạy qua, tim nhói nhẹ nhưng cô không biết phải gọi tên cảm giác này là gì.
Sau trò chơi, nhóm bạn quyết định nghỉ ngơi dưới bóng cây, ăn nhẹ và trò chuyện. Huy đưa cho An một chiếc bánh mì kẹp, cười: “Ăn đi, tớ biết cậu thích ăn cái này.”
An nhận lấy, lòng vừa ấm áp vừa bối rối: “Cậu luôn nhớ kỹ mọi thứ thật à?”
“Ừ, tớ chỉ muốn cậu vui thôi mà,” Huy trả lời, ánh mắt dịu dàng. Cô nhìn anh, nhận ra rằng những khoảnh khắc này đã vượt ra ngoài tình bạn từ lâu.
Khi mọi người chơi trò ném bóng, Huy không may bị trượt chân, và An nhanh chóng chạy đến dìu anh đứng dậy. Khoảnh khắc hai người chạm tay, ánh mắt gặp nhau, cả hai đều cảm nhận rõ ràng sự rung động trong lòng.
Buổi chiều dần tàn, ánh nắng cuối ngày nhuộm vàng khắp công viên. An và Huy đi bên nhau, không nói nhiều nhưng không khí tràn đầy sự gắn kết và ngọt ngào. An bắt đầu nhận ra, những khoảnh khắc bên Huy luôn khiến cô cảm thấy vui vẻ, an toàn và… rung động.
Khi về đến ký túc xá, An đứng bên cửa sổ nhìn trời chiều tím, nhắn tin cho Huy:
“Cảm ơn hôm nay nhé, vui quá!”
Huy mỉm cười khi đọc tin nhắn, trả lời ngay:
“Mình cũng rất vui, có cậu bên cạnh thì mọi thứ đều tuyệt vời.”
Chương 9 khép lại với những khoảnh khắc ngọt ngào, gần gũi, tạo tiền đề cho những tình huống ngượng ngùng, hồi hộp và mâu thuẫn nhẹ khi Huy và An dần thổ lộ cảm xúc trong các chương tiếp theo.