Ngày thứ hai sau buổi dã ngoại, An cảm thấy tinh thần học tập hăng hái hơn. Cô ngồi trong thư viện, mở sổ ghi chú, chuẩn bị bài tập cho tuần mới. Huy ngồi đối diện, không khí yên lặng nhưng đầy quen thuộc.
Huy thỉnh thoảng đưa mắt nhìn An, ánh mắt dịu dàng nhưng chứa một điều gì đó khác lạ. Khi An cúi xuống ghi chú, Huy khẽ gõ bút vào bàn, mỉm cười. “Cậu ghi chú cẩn thận quá, nhìn mà tớ muốn học theo luôn.”
An ngẩng lên, hơi đỏ mặt, “Cậu… cũng học tập nghiêm túc mà, không kém đâu.”
Huy nhún vai, nhưng trong lòng, anh muốn nói: “Không chỉ cậu học tốt, tớ còn thích cách cậu chăm chỉ nữa.” Nhưng anh giữ im lặng, chỉ để cảm xúc đó dần dần lộ ra qua ánh mắt, cử chỉ quan tâm nhỏ: nhường chỗ ngồi thoải mái hơn, đưa bút khi An làm rơi, hay nhẹ nhàng nhắc nhở cô uống nước.
Cả buổi chiều trôi qua, An bắt đầu nhận thấy sự khác lạ: Huy không chỉ là bạn thân, mà có vẻ… quan tâm cô hơn trước. Khi cô nhắc đến việc Nam mời đi chơi cuối tuần, Huy chỉ lặng im, ánh mắt thoáng buồn. Cô cảm thấy lạ, nhưng chưa chắc chắn về cảm giác này.
Buổi tối, trên đường về ký túc xá, Huy kéo An lại gần, che cho cô khỏi cơn mưa bất chợt. An nhìn Huy, tim đập nhanh, cảm giác vừa quen thuộc vừa lạ lẫm. Cô tự hỏi: “Có phải tớ đang… rung động không?”
Huy mỉm cười, nhưng không nói gì thêm. Anh biết, mỗi hành động nhỏ, mỗi ánh mắt trìu mến, sẽ giúp An nhận ra tình cảm thật sự mà cô chưa nhận ra.
Về đến phòng, An lặng lẽ đứng bên cửa sổ, nhớ lại cả buổi chiều. Những cử chỉ, ánh mắt, sự quan tâm… tất cả đều khác biệt, khiến cô không khỏi xao xuyến. Cô nhận ra, trái tim mình đã bắt đầu thay đổi, nhưng vẫn chưa dám thừa nhận.
Chương 10 kết thúc, mở ra giai đoạn tình cảm giữa Huy và An ngày càng rõ ràng, chuẩn bị cho những tình huống ngượng ngùng, hồi hộp, và mâu thuẫn nhẹ khi cả hai dần dần thổ lộ cảm xúc trong các chương tiếp theo.