ghét đến yêu

Chương 1: Gặp gỡ định mệnh


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng sớm, ánh nắng chiếu qua khung cửa kính lớn của Học viện Năng lực Đặc biệt, hắt xuống những lối đi lát đá trắng tinh tươm. Không gian tĩnh lặng chỉ có tiếng lá xào xạc và những bước chân rộn ràng của học viên mới. Lạc Diệp đứng ở cổng chính, ánh mắt mở to, miệng há hốc, vừa kinh ngạc vừa hồi hộp.

“Thật sự… mình đang ở đây sao? Học viện nổi tiếng nhất cả nước, nơi mọi người đều sở hữu năng lực đặc biệt…” cô thầm nghĩ, tim đập nhanh như muốn nhảy ra ngoài.

Cô nhìn xung quanh. Những học viên khác đã tụ tập theo nhóm, trò chuyện rộn ràng. Một số người đứng riêng lẻ, gương mặt nghiêm túc, ánh mắt sắc như dao. Lạc Diệp không khỏi rùng mình. Nhiều năm ôm ước mơ đến đây, giờ mới nhận ra rằng thực tế hoàn toàn vượt ngoài tưởng tượng.

Cô bước vào khuôn viên, vừa đi vừa chỉnh lại balo sau lưng, cố gắng tỏ ra bình tĩnh. Nhưng ngay khi đặt chân lên con đường lát đá, một cơn gió mạnh thổi qua, làm mái tóc cô bay tứ tung. Lạc Diệp vụt nhìn sang, và…

“Ồ?”

Một cặp mắt lạnh lùng, sắc bén như lưỡi dao đang dõi theo cô. Chàng trai đứng sừng sững giữa sân tập, dáng người cao lớn, khuôn mặt lạnh như băng, áo khoác học viện thắt gọn, tôn lên vẻ mạnh mẽ và uy quyền. Mái tóc đen tuyền được chải gọn, ánh mắt vừa sắc bén vừa thâm trầm khiến cô tự nhiên có cảm giác vừa tò mò vừa e dè.

“Người này… ai mà nhìn đáng sợ thế?” Lạc Diệp thầm nghĩ, cúi đầu tránh ánh mắt.

Nhưng không kịp. Bước chân cô vội vã khiến đôi giày mới mua va vào một tảng đá nhỏ. Cô mất thăng bằng, suýt ngã. Và đúng lúc đó…

“Cẩn thận!”

Một bàn tay lạnh lùng, chắc nịch, xuất hiện chặn lấy cô. Lạc Diệp ngẩng đầu, tim đập thình thịch. Người cứu cô chính là… anh chàng lạnh lùng kia.

“Cảm… cảm ơn…” cô lí nhí.

Chàng trai nhướng mày, ánh mắt thoáng khó chịu: “Cậu không để ý bước chân của mình à? Đây không phải sân chơi trẻ con.”

“À… à… dạ, xin lỗi…” Lạc Diệp cúi thấp đầu, cố gắng giữ thăng bằng. Cô cảm giác một luồng hơi lạnh chạy dọc sống lưng. Ai mà biết rằng lần đầu gặp nhau đã khiến tim cô loạn nhịp?

Chàng trai hừ nhẹ, quay người bước đi, để lại Lạc Diệp đứng lúng túng giữa sân. Cô thầm nghĩ: “Người này… trông ghê gớm quá, chắc chắn mình sẽ… gặp lại.”

Không lâu sau, cô được hướng dẫn đến hội trường đăng ký nhập học. Ngồi vào bàn, tay cô run run cầm bút. Từng dòng chữ trong hồ sơ nhập học hiện ra trên giấy, nhưng tâm trí Lạc Diệp lại chẳng tập trung. Hình ảnh chàng trai lạnh lùng lúc nãy cứ hiện lên trong đầu.

“Đừng nghĩ nhiều,” cô nhủ thầm. “Chỉ là học viên bình thường thôi, không việc gì phải sợ…”

Nhưng định mệnh không bao giờ để cô yên. Khi cô đang điền thông tin cuối cùng, một giọng nói trầm thấp vang lên ngay bên tai:

“Cô… Lạc Diệp?”

Cô giật bắn mình, ngẩng lên, và nhìn thấy… anh. Chàng trai lạnh lùng đứng ngay trước mặt cô, ánh mắt vẫn sắc lạnh, nhưng lần này trông như đang đánh giá.

“Dạ… vâng, là em…” cô lí nhí.

Anh gật nhẹ, ánh mắt quét khắp hồ sơ trên bàn cô, rồi mỉm cười nhạt: “Có vẻ cô… không biết gì nhiều về học viện này. Thử thách sắp bắt đầu, tôi không muốn thấy cô gây phiền phức.”

Lạc Diệp đỏ mặt, cảm giác bị coi thường trộn lẫn hồi hộp khiến cô muốn… vừa muốn chạy trốn vừa muốn chứng minh. “Phiền phức? Tôi sẽ cố gắng…” cô lắp bắp.

“Cố gắng thôi là chưa đủ đâu,” anh nói, bước đi mà không ngoảnh lại.

Cả ngày hôm đó, Lạc Diệp bị “ép” tham gia thử thách cơ bản đầu tiên: luyện tập đồng đội. Học viên được xếp theo cặp, và số phận trớ trêu đã ghép cô với… anh.

“Kết hợp với Hàn Dạ à?” Cô hốt hoảng, ánh mắt tìm xung quanh như muốn cầu cứu.

“Không được, mình không thể…”, cô thầm nghĩ, nhưng lời chưa kịp thốt ra, Hàn Dạ đã đứng trước mặt, lạnh lùng nhìn cô: “Đừng làm tôi thất vọng.”

Cả buổi luyện tập, Lạc Diệp vấp ngã vài lần, khiến Hàn Dạ nhíu mày. Mỗi lần cô sai, ánh mắt anh như dao cắt vào tâm can. Nhưng đồng thời, khi cô gặp nguy hiểm – trượt tay hoặc mất thăng bằng – anh luôn xuất hiện kịp thời, giữ cô khỏi té ngã.

Lạc Diệp vừa ấm lòng vừa lo lắng: “Người này… sao lại vừa đáng ghét vừa khiến tim mình đập nhanh thế?”

Sau buổi luyện tập, khi các học viên rời sân, cô đứng một mình, lau mồ hôi, nhìn theo anh. Hàn Dạ đứng xa xa, quan sát những học viên khác luyện tập, ánh mắt lạnh như băng, không ai dám lại gần. Nhưng sâu thẳm trong ánh mắt ấy, dường như có một tia ánh sáng lạ, như đang dò xét… và tò mò.

Lạc Diệp lẩm bẩm: “Được rồi, Lạc Diệp. Đây mới là ngày đầu tiên… mình phải chuẩn bị tinh thần. Không thể để anh ta coi thường được. Mình sẽ chứng minh…”

Và rồi, khi mặt trời dần lặn sau tòa tháp trung tâm học viện, bóng hai người vẫn thấp thoáng trên sân tập: một người lạnh lùng, một người run rẩy nhưng đầy quyết tâm. Sự gặp gỡ định mệnh này, tưởng chừng chỉ là va chạm nhỏ, nhưng lại mở ra một chuỗi thử thách, hiểu lầm, và tình cảm không thể đoán trước…

Lạc Diệp không hề biết rằng, từ khoảnh khắc này, cả hai sẽ bị kéo vào một trò chơi “ghét – yêu” đầy lôi cuốn, nơi ranh giới giữa ghét và yêu trở nên mong manh, và mỗi thử thách đều là cơ hội để họ hiểu về nhau, và… có thể, phải lòng nhau.

Bóng tối buông xuống, nhưng trong lòng cô, ánh sáng của quyết tâm cháy lên: “Mình sẽ không thua… và sẽ khiến anh ấy không còn thấy mình là kẻ vô dụng!”

Sự va chạm đầu tiên, lạnh lùng nhưng đầy sức hút, đã khởi đầu một mối quan hệ vừa ngược vừa sủng, hứa hẹn khiến độc giả không thể rời mắt khỏi từng chương tiếp theo…


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×