Ngày thứ hai ở Học viện Năng lực Đặc biệt bắt đầu với ánh nắng rực rỡ và bầu không khí náo nhiệt hơn ngày hôm qua. Lạc Diệp bước vào khuôn viên, balo đung đưa trên vai, tim cô vẫn còn rộn ràng sau buổi gặp gỡ với Hàn Dạ. Cô cố nhủ bản thân: “Ngày hôm nay sẽ tốt hơn, mình sẽ chứng minh bản thân… và không để anh ấy coi thường.”
Nhưng định mệnh một lần nữa không chịu buông tha.
Ngay khi cô vừa đặt chân lên sân tập, một tiếng cười khàn khàn vang lên phía sau:
“Đúng là… không biết gì vẫn dám lên sân tập à?”
Lạc Diệp quay đầu, và… Hàn Dạ đang đứng đó, tay chống hông, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô như đang soi từng chuyển động. Cô đỏ mặt, cúi đầu: “D-dạ… tôi chỉ muốn luyện tập thôi ạ…”
Anh nhếch môi, một nụ cười nhạt nhưng đầy sát khí: “Chỉ muốn luyện tập thôi sao? Thật khó để tin.”
Cô hậm hực trong lòng, tự nhủ: “Sao anh này lúc nào cũng kiêu ngạo thế nhỉ! Lần trước cứu mình, giờ lại quay ra châm chọc…”
Ngay lúc đó, giọng trưởng nhóm vang lên:
“Các em tập thử thách hôm nay: đối tác sẽ được ghép cặp ngẫu nhiên. Mỗi cặp phải hoàn thành bài tập phối hợp sức mạnh và phản xạ trong vòng 60 phút.”
Lạc Diệp hít một hơi thật sâu. Cô biết, chỉ có thể tự mình cố gắng, không thể nhờ ai giúp. Và… khi danh sách ghép cặp được công bố, cô nhìn chữ in trên bảng, tim như ngừng đập:
“Lạc Diệp – Hàn Dạ”
Cô hốt hoảng. “Lại là anh ấy… sao số mình lại khổ thế này!”
Hàn Dạ nhíu mày, nhìn bảng, sau đó nhìn cô: “Cậu chuẩn bị tinh thần chưa?”
“D-dạ…” Cô run run trả lời, vừa lo lắng vừa tức giận, vừa tự nhủ phải chứng minh bản thân.
Bài tập hôm nay là “Thử thách phối hợp ánh sáng”, yêu cầu mỗi cặp phối hợp khả năng điều khiển năng lượng ánh sáng để tạo ra hình dạng và giải đố các tín hiệu nhanh chóng.
Lạc Diệp cẩn thận đặt tay lên viên đá phát sáng đầu tiên, cô cảm nhận nguồn năng lượng dịu dàng chảy qua đầu ngón tay. Đây là khả năng đặc biệt của cô: nhận biết và điều chỉnh năng lượng vật thể.
Hàn Dạ đứng bên cạnh, ánh mắt quét nhanh xung quanh, rồi đặt tay lên viên đá thứ hai. Năng lượng của anh mạnh mẽ, dồn nén, nhưng cực kỳ chuẩn xác. Sự phối hợp giữa họ là một thử thách không hề dễ dàng.
Ngay khi bắt đầu, Lạc Diệp còn đang loay hoay với tín hiệu đầu tiên, thì Hàn Dạ nghiêm mặt: “Nhanh lên, cẩn thận!”
“Em… em đang cố gắng mà!” cô hét lên, giọng run run.
Anh hừ nhẹ, ánh mắt không giấu nổi sự không hài lòng. Nhưng khi cô mắc lỗi và tín hiệu chệch hướng, Hàn Dạ lập tức điều chỉnh: một tay đặt nhẹ lên vai cô, truyền năng lượng để ổn định tín hiệu.
Cô giật mình: “Sao anh lại giúp…?”
Anh không nói gì, chỉ nhíu mày, tay vẫn truyền năng lượng mạnh mẽ nhưng chính xác. Trong khoảnh khắc đó, Lạc Diệp nhận ra rằng: mặc dù anh có vẻ lạnh lùng, nhưng không bao giờ để cô gặp nguy hiểm.
Bài tập tiếp tục, và sự căng thẳng tăng lên khi một tín hiệu bất ngờ xuất hiện ở phía xa sân tập, đòi hỏi phản xạ cực nhanh. Lạc Diệp sợ hãi, tay cô hơi run, thì Hàn Dạ hạ giọng:
“Nhìn tôi, tập trung vào nhịp thở, không được hoảng loạn.”
Cô ngẩng lên nhìn anh, ánh mắt đong đầy lo lắng, đồng thời cảm thấy một sự an toàn lạ thường. Hai người phối hợp nhịp nhàng hơn, năng lượng của họ hòa vào nhau, tạo ra hình dạng hoàn hảo mà bài tập yêu cầu.
“Hoàn thành…” Lạc Diệp thở hổn hển, vừa mệt vừa vui.
Hàn Dạ thốt lên một câu duy nhất: “Cô… không tệ.”
Lạc Diệp đỏ mặt, giật mình: “H-hả? Anh… anh khen tôi sao?”
Anh nhíu mày, không nói thêm, quay đi, nhưng một nụ cười thoáng qua khóe môi.
Buổi luyện tập tiếp tục với những tình huống khó nhằn hơn. Lạc Diệp từng bước học cách dự đoán hành động của Hàn Dạ, đồng thời học cách kiểm soát năng lượng của bản thân. Mỗi lần phối hợp thành công, cô đều cảm thấy tim mình nhảy loạn nhịp.
Trong lúc nghỉ giải lao, Lạc Diệp ngồi xuống băng ghế, lau mồ hôi, và nhìn Hàn Dạ luyện tập cùng người khác. Một cảm giác kỳ lạ len lỏi trong lòng: vừa muốn cạnh tranh, vừa muốn gần anh.
“Anh ấy… thật sự khiến mình khó chịu… nhưng… cũng khiến mình muốn chứng minh bản thân.”
Đúng lúc đó, Hàn Dạ quay lại, ánh mắt đập trúng cô.
“Cậu… nghỉ ngơi đủ chưa?”
Lạc Diệp đỏ mặt, ấp úng: “D-dạ… tôi… cũng… đủ rồi ạ.”
Anh hừ nhẹ, không nói gì thêm, quay đi. Nhưng lần này, trong ánh mắt, cô nhận ra một chút… quan tâm, dù rất mơ hồ.
Buổi chiều, khi thử thách cuối cùng kết thúc, cả nhóm tụ tập xung quanh ban giám khảo. Hàn Dạ và Lạc Diệp đứng bên nhau, tay vẫn còn dính chút mồ hôi và bụi bẩn. Khi kết quả được công bố: hạng nhất – ghép đôi thành công.
Lạc Diệp không khỏi bất ngờ: “Chúng tôi… thắng sao?”
Hàn Dạ nhún vai, ánh mắt thoáng khó chịu pha chút tự hào: “Không tệ, nhưng chỉ là may mắn.”
Cô cười nhạt trong lòng, nhưng miệng vẫn gật gù: “May mắn hay không… mình sẽ chứng minh lần sau, không để anh thắng dễ dàng thế này!”
Khi mặt trời lặn, Lạc Diệp đi dọc hành lang sân tập, ánh sáng cuối ngày chiếu xuống mái tóc bay bay, lòng vẫn còn rộn ràng. Cô biết, cuộc gặp gỡ này chỉ là bắt đầu. Hàn Dạ – người lạnh lùng, khó đoán – sẽ là đối thủ, là đồng đội, và… có thể là… nhiều hơn nữa trong những ngày sắp tới.
Trong bóng chiều, hai bóng người thấp thoáng trên sân tập: một người mạnh mẽ, lạnh lùng; một người nhiệt huyết, quyết tâm. Mối quan hệ vừa “ghét – tò mò – ngưỡng mộ” đang dần hình thành, hứa hẹn một hành trình dài với thử thách, cảm xúc và… tình yêu không thể đoán trước.
Và Lạc Diệp thầm nhủ, tự nở nụ cười: “Ngày mai… mình sẽ không thua, Hàn Dạ. Cậu chỉ mới thấy phần nổi thôi.”