Sáng sớm tại Học viện Năng lực Đặc biệt, không khí dường như nặng nề hơn mọi ngày. Những ánh nắng dịu dàng xuyên qua lớp sương mù, nhưng trái tim Lạc Diệp vẫn cảm thấy lo lắng. Cô không thể quên khoảnh khắc hôm qua – ánh mắt Hàn Dạ khi cứu cô, sự quan tâm lén lút nhưng kín đáo khiến tim cô rối bời.
“Mình… mình không thể cứ như thế này… sao anh lại khiến tim mình rung động nhiều đến vậy?” Cô thầm nghĩ, mắt nhìn về phía sân tập nơi Hàn Dạ đang đứng. Anh khoác trên vai áo khoác đen, dáng người nghiêm nghị, ánh mắt sắc bén quét qua các học viên như đang kiểm tra mọi chi tiết.
Khi Lạc Diệp tiến đến khu vực luyện tập, một học viên khác thì thầm bên cạnh:
“Nghe nói hôm nay sẽ có thử thách phối hợp bất ngờ, các cặp đôi sẽ phải hợp tác trong môi trường tối, với các tín hiệu xuất hiện ngẫu nhiên. Cặp nào phối hợp kém sẽ phải chịu phạt.”
Lạc Diệp nuốt nước bọt. Thử thách tối, tín hiệu ngẫu nhiên… lại phải phối hợp với Hàn Dạ? Tim cô đập loạn nhịp.
Anh nhìn cô, giọng trầm: “Chuẩn bị. Hôm nay sẽ khó hơn mọi lần.”
“D-dạ… em… sẵn sàng rồi,” cô trả lời, cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng lòng vẫn hồi hộp.
Trưởng nhóm bước ra, giọng nghiêm:
“Hôm nay, thử thách Phản xạ trong bóng tối sẽ kiểm tra khả năng phối hợp, nhạy bén và trí thông minh chiến thuật. Mỗi tín hiệu sai sẽ phát ra năng lượng tạm thời gây đau rát. Các cặp phải phối hợp tuyệt đối, nếu không sẽ bị loại.”
Khi ánh sáng tắt dần và họ bước vào khu vực thử thách, không gian xung quanh trở nên tối om. Chỉ còn ánh sáng từ tín hiệu nhấp nháy, tạo ra những vùng sáng – tối lắt léo.
Ngay khi bước vào, một tín hiệu đỏ bật lên từ sàn, đẩy Lạc Diệp về phía bức tường. Hàn Dạ lao tới, kịp thời nắm lấy cô, kéo sát vào người để giữ thăng bằng. Cô giật mình, mặt đỏ bừng, tim đập rộn ràng: “Sao anh lúc nào cũng cứu mình đúng lúc… và sao tim mình lại loạn nhịp thế này…”
Họ tiếp tục di chuyển, phối hợp qua các tín hiệu khác. Nhưng lần này, thử thách trở nên phức tạp hơn: tín hiệu xuất hiện liên tục, ánh sáng chớp nháy khiến cô chóng mặt.
Một tín hiệu bật ra từ trần nhà, cô mệt mỏi, tay run, suýt mắc lỗi. Hàn Dạ bước tới, kéo cô gần, truyền năng lượng ổn định. Cô cảm nhận được hơi ấm từ anh, tim đập rộn ràng.
Nhưng ngay lúc này, một học viên khác – người cùng nhóm – vô tình va vào cô, khiến Hàn Dạ nhíu mày, giọng lạnh:
“Cô cẩn thận hơn!”
Lạc Diệp đỏ mặt, vừa bực vừa xấu hổ. Cô nghĩ: “Anh… sao lúc nào cũng nghiêm khắc… nhưng mình biết… nếu nguy hiểm thật sự, anh sẽ cứu mình…”
Tiếp tục di chuyển, một tín hiệu màu xanh bật lên bất ngờ, Lạc Diệp không kịp phản ứng. Hàn Dạ lao tới, nhưng lại bị tín hiệu đẩy ra, không chạm kịp cô. Lạc Diệp suýt ngã, bị học viên khác đỡ.
Khi ra ngoài, cô nhìn Hàn Dạ, ánh mắt vừa lo lắng vừa giận:
“Anh… sao lại không cứu em kịp?”
Hàn Dạ nhíu mày, giọng lạnh lùng: “Cô đủ trưởng thành để tự bảo vệ bản thân. Không cần tôi lo.”
Cô đỏ mặt, vừa tức vừa tủi: “Anh lúc nào cũng… lạnh lùng như vậy… không thể hiện tình cảm ra ngoài… nhưng mình biết nếu thật sự nguy hiểm, anh sẽ cứu mình…”
Sự hiểu lầm này khiến cô cảm thấy xa cách, dù trong lòng vẫn muốn gần anh.
Buổi chiều, khi mọi học viên ra về, Lạc Diệp đi dọc hành lang, ánh nắng hoàng hôn chiếu lên mái tóc cô. Cô tự nhủ: “Sao mình lại bị rối bời bởi anh… tim mình vừa muốn gần, vừa muốn tránh…”
Trong khi đó, Hàn Dạ đứng trên bậc thang cao, ánh mắt nhìn cô từ xa, thầm nghĩ:
“Cô gái này… cứ mỗi lần gặp lại, lại khiến tôi bận tâm… và kỳ lạ thay, tôi không muốn rời xa cô. Nhưng tôi không thể hiện ra…”
Khoảnh khắc ngọt ngầm xuất hiện khi cô vô tình nhặt một tờ giấy tín hiệu rơi gần chân anh, ánh mắt họ chạm nhau. Một giây im lặng, cả hai đều cảm nhận được sự gần gũi, tim đập mạnh. Nhưng không ai nói gì, mỗi người lại rút lui về thế giới riêng của mình.
Ngày hôm đó kết thúc, nhưng mối quan hệ “ghét – tò mò – ngưỡng mộ – dần yêu” giữa hai người trở nên căng thẳng nhưng cũng ngọt ngào hơn. Hiểu lầm và va chạm cảm xúc khiến họ phải đối mặt với cảm xúc thật sự, đồng thời kéo họ lại gần nhau hơn qua những thử thách tiếp theo.