Sáng sớm tại Học viện Năng lực Đặc biệt, không gian yên tĩnh đến lạ thường. Sương mù mỏng phủ trên sân tập, ánh nắng dịu nhẹ xuyên qua tán cây cao, tạo nên một cảnh tượng vừa huyền ảo vừa thanh bình.
Lạc Diệp bước ra sân, tay ôm balo, mắt nhìn về hướng mê cung luyện tập. Hình ảnh hôm qua vẫn còn in đậm trong tâm trí cô – khoảnh khắc Hàn Dạ cứu cô giữa tín hiệu nguy hiểm, ánh mắt nghiêm túc nhưng ẩn chứa một chút quan tâm.
“Sao mình cứ lo lắng mỗi khi gặp anh ấy nhỉ…? Mình ghét hay yêu… hay chỉ là tò mò thôi?” Cô thầm nghĩ, tay nắm chặt quai balo.
Khi cô tiến đến khu vực luyện tập, Hàn Dạ đã đứng sẵn, dáng người cao lớn, ánh mắt sắc bén quét qua cô. Anh không nói gì, chỉ nhíu mày, tay đặt sau gáy, trông nghiêm nghị nhưng dường như cũng đang quan sát cô cẩn thận.
“Cậu sẵn sàng chưa?” Anh hỏi, giọng trầm nhưng không hẳn lạnh lùng như mọi khi.
“D-dạ… em sẵn sàng rồi ạ…” Cô lí nhí, cố gắng tỏ ra bình tĩnh. Nhưng trái tim cô vẫn rộn ràng, nhịp đập nhanh đến mức cô cảm thấy khó thở.
Trưởng nhóm bước ra, giọng nghiêm:
“Hôm nay các em sẽ tham gia Thử thách phối hợp chiến thuật ánh sáng, bao gồm ba phần: phản xạ, phối hợp năng lượng và giải mã tín hiệu. Các cặp sẽ phải phối hợp hoàn hảo, nếu một người sai, cả hai sẽ phải bắt đầu lại. Thời gian tối đa: 90 phút.”
Danh sách ghép cặp được đọc lên: “Lạc Diệp – Hàn Dạ”. Tim cô đập mạnh, vừa lo lắng vừa hồi hộp.
Họ bước vào khu vực thử thách. Ngay từ những tín hiệu đầu tiên, sự phối hợp giữa họ đã trở nên tự nhiên hơn, nhưng cũng lộ ra những khoảng cách tinh tế: Hàn Dạ vẫn lạnh lùng ra lệnh, còn Lạc Diệp đôi lúc e dè, lo sợ.
Một tín hiệu màu đỏ xuất hiện bất ngờ, đẩy Lạc Diệp về phía bức tường. Hàn Dạ lao tới, kịp thời nắm lấy cô, kéo sát vào người để giữ thăng bằng. Cô giật mình, mặt đỏ bừng, tim đập loạn nhịp: “Sao anh lúc nào cũng cứu mình đúng lúc… và sao tim mình lại loạn nhịp thế này…”
Nhưng không có thời gian để nghĩ thêm, thử thách tiếp tục với các tín hiệu phức tạp hơn. Lạc Diệp dần quen nhịp, nhưng khi tín hiệu từ trần nhà bật xuống bất ngờ, cô lúng túng, tay run. Hàn Dạ vươn tay, kéo cô lại gần, truyền năng lượng ổn định. Cô cảm nhận được hơi ấm từ anh, cảm giác vừa xấu hổ vừa an toàn tràn ngập tâm trí.
Khoảnh khắc giữa họ kéo dài, ánh sáng nhấp nháy xung quanh như tôn thêm vẻ huyền ảo. Lạc Diệp nhìn thẳng vào mắt Hàn Dạ, tim đập mạnh: “Anh… sao lúc nào cũng khiến mình vừa sợ vừa muốn gần…?”
Hàn Dạ, từ phía anh, cũng cảm nhận được sự gần gũi này. Anh thấy tim mình lạ lùng rung động, một cảm giác chưa từng có với bất kỳ ai. Dù anh luôn tỏ ra lạnh lùng, nhưng sâu thẳm trong lòng, một phần muốn bảo vệ cô, một phần tò mò không rõ lý do.
Thử thách bước vào phần giải mã tín hiệu, các chướng ngại xuất hiện liên tục, yêu cầu phản xạ tức thời. Họ phải phối hợp chặt chẽ: một người điều chỉnh năng lượng, người kia phản xạ chính xác.
Lạc Diệp mắc lỗi, một tín hiệu bật lên, khiến cô suýt ngã. Hàn Dạ lập tức đỡ cô, tay đặt trên eo cô, giữ vững cô trước ánh sáng chớp loé. Cô đỏ mặt, cảm giác tim muốn nhảy ra ngoài.
“Cẩn thận! Nhịp điệu của chúng ta phải đồng nhất,” anh ra lệnh, giọng lạnh nhưng trầm thấp, khiến cô vừa sợ vừa muốn nghe theo.
Họ tiếp tục phối hợp, vượt qua các tín hiệu cuối cùng. Khi mở tín hiệu cuối cùng, ánh sáng trắng rực rỡ xuất hiện, dẫn lối ra. Cả hai thở hổn hển, mồ hôi nhễ nhại, nhưng ánh mắt dường như đang trò chuyện với nhau mà không lời.
Lạc Diệp nhìn Hàn Dạ, giọng run run: “Anh… hôm nay… cảm ơn anh đã giúp em…”
Hàn Dạ nhíu mày, ánh mắt sắc nhưng thoáng nụ cười nhẹ: “Cô… không tệ.”
Cô đỏ mặt, tim đập mạnh. Lời khen ngắn ngủi khiến cô cảm thấy hạnh phúc khó tả.
Sau khi thử thách kết thúc, họ ngồi nghỉ trên băng ghế sân tập, ánh nắng chiều chiếu qua tán cây, tạo ra những khoảng sáng mờ ảo trên tóc và vai họ. Lạc Diệp cảm thấy tim mình vẫn còn rộn ràng, mắt không rời anh.
Anh cũng nhìn cô, ánh mắt sâu lắng hơn mọi khi, nhưng vẫn giữ khoảng cách vừa đủ để không khiến cô ngượng ngùng quá mức. Khoảnh khắc ấy, cả hai đều cảm nhận được một thứ cảm xúc mới mẻ: vừa muốn gần nhau, vừa sợ phải bộc lộ.
Lạc Diệp thầm nghĩ: “Sao anh lại khiến mình vừa sợ vừa muốn gần…? Mình không thể phủ nhận cảm giác này…”
Hàn Dạ cũng tự nhủ: “Cô gái này… khiến tim tôi rung động, nhưng tôi vẫn phải giữ khoảng cách. Tuy nhiên, tôi không muốn rời xa cô.”
Màn đêm buông xuống, những ánh sáng vàng đỏ của hoàng hôn chiếu lên mái tóc họ, tạo ra một bức tranh lãng mạn nhưng ẩn chứa tension. Một sợi dây vô hình đang kéo hai trái tim lại gần nhau, chuẩn bị cho những khoảnh khắc ngọt ngào – nhưng cũng đầy thử thách trong các chương tiếp theo.