Ánh nắng sớm xuyên qua cửa sổ kính, hắt lên bàn làm việc của Lâm Nhã Thanh, khiến cô phải nheo mắt nhìn màn hình laptop. Một ngày nữa bắt đầu với email chất đống, deadline áp lực và một dự án mà cô biết chắc chắn sẽ không hề dễ dàng.
“Chỉ cần bình tĩnh, Nhã Thanh. Đây chỉ là dự án bình thường thôi,” cô tự nhủ, hít một hơi sâu.
Tuy nhiên, cô chưa kịp mở email thì tiếng bước chân quen thuộc vang lên, mang theo cả một bầu không khí mà cô cực kỳ khó chịu.
“Ồ, xem ra hôm nay công ty lại ưu ái tôi và cô gặp nhau sớm thế này,” giọng nói trầm ấm nhưng đầy sắc sảo của Trình Dịch Vân vang lên từ phía sau.
Nhã Thanh lập tức quay người, ánh mắt vừa giận vừa bất ngờ. Đúng rồi, đây là anh – nam chính lạnh lùng mà cô từng xem như kẻ thù trong suốt học kỳ trước. Trình Dịch Vân, người đàn ông với đôi mắt sắc lạnh như dao, luôn là đối thủ trực tiếp của cô trong mọi dự án quan trọng.
“Anh… sao anh lại ở đây?” Nhã Thanh hỏi, cố tỏ ra bình thường, nhưng tim cô đập nhanh đến mức chính cô cũng nhận ra.
“Công ty mới mà, tất nhiên tôi cũng ở đây rồi. Hay cô quên rồi sao?” Trình Dịch Vân nhếch môi, ánh mắt lấp lánh sự tinh quái hiếm thấy.
Nhã Thanh cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Anh ta vẫn giữ nguyên phong thái lạnh lùng, nhưng cách nhìn ấy khiến cô vừa bực vừa khó chịu.
Sáng hôm đó, cả hai cùng được phân công phụ trách một dự án quan trọng, dự án mà bất cứ ai cũng biết sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến thăng chức và uy tín trong công ty.
“Anh định làm gì với phần báo cáo đó?” Nhã Thanh hỏi, cố tỏ ra chủ động.
“Cứ bình tĩnh. Tôi có kế hoạch rồi,” Trình Dịch Vân đáp, giọng điệu điềm tĩnh nhưng ẩn chứa chút châm chọc.
Nhã Thanh nhíu mày, cảm giác bị thách thức. Anh ta không chỉ thông minh, mà còn cực kỳ chiếm spotlight. Cô hít một hơi, quyết không chịu thua.
Cuộc đối đầu giữa hai người chính thức bắt đầu. Email chất đống, cuộc gọi nhóm, thảo luận gay gắt. Mỗi câu nói, mỗi ý tưởng đều là một trận đấu trí, nhưng xen lẫn vào đó là những khoảnh khắc hài hước không thể tránh. Trình Dịch Vân vô tình nhấn nhầm nút gửi email cho cả phòng, khiến Nhã Thanh phải “giải cứu” tình huống. Nhã Thanh làm đổ cà phê lên báo cáo của chính mình, anh ta chỉ nhếch môi, không nói gì nhưng ánh mắt như đang cười thầm.
Giữa bộn bề công việc, cả hai buộc phải ngồi lại bàn bạc chiến lược. Lúc này, Nhã Thanh mới nhận ra Trình Dịch Vân không hề tệ. Ngược lại, anh ta cực kỳ có tổ chức, từng bước chỉ ra những lỗ hổng mà cô không thấy.
“Cô nên để ý đến chi tiết này,” anh nói, giọng điềm tĩnh.
Nhã Thanh giật mình. Lần đầu tiên cô cảm thấy mình cần dựa vào anh ta. Nhưng ngay sau đó, bản năng cạnh tranh trỗi dậy, cô không chịu thua: “Tôi cũng nhận ra điều đó rồi. Cảm ơn anh, nhưng lần sau hãy để tôi tự giải quyết nhé.”
Trình Dịch Vân chỉ nhếch môi, ánh mắt đầy ẩn ý: “Nếu cô làm được, tôi sẽ… im lặng.”
Hai người nhìn nhau, bầu không khí căng thẳng nhưng không hề nặng nề. Có chút gì đó không thể diễn tả.
Buổi chiều, khi Nhã Thanh vừa chuẩn bị rời văn phòng, cô nhận được một email kỳ lạ:
“Dự án hôm nay, cô làm tốt. Nhưng đừng nghĩ rằng tôi sẽ dễ dàng bỏ qua lần sau. – Trình Dịch Vân”
Cô cười khẩy, vừa giận vừa thấy tim đập loạn nhịp. Kẻ thù cũ đã quay lại, nhưng lần này, dường như… không hẳn là kẻ thù.
Nhã Thanh nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh hoàng hôn nhuộm đỏ cả văn phòng. Cô thầm nghĩ: “Ngày mai chắc chắn sẽ còn khó khăn hơn, nhưng cũng thú vị hơn…”