Sáng hôm sau, Lâm Nhã Thanh bước vào phòng họp với tâm trạng vừa háo hức vừa lo lắng. Dự án hôm nay là bước quan trọng đầu tiên, quyết định việc phân công rõ ràng giữa cô và Trình Dịch Vân.
Ngay khi cô vừa ngồi xuống, Trình Dịch Vân đã đứng đó, tay cầm laptop, ánh mắt vẫn như những lần gặp trước, lạnh lùng nhưng sắc bén đến mức cô không dám nhìn thẳng quá lâu.
“Chào buổi sáng,” anh nói. Giọng trầm, nhưng vẫn giữ một chút tinh nghịch mà Nhã Thanh khó chịu nhận ra.
“Chào buổi sáng,” cô đáp, cố nở một nụ cười tự nhiên. Trong lòng, cô thầm nhủ: “Ngày hôm nay chắc chắn sẽ là một thử thách.”
Nhưng thử thách chưa kịp bắt đầu, thì ngay lập tức, anh ta đưa ra một bản kế hoạch đã được chuẩn bị từ trước. Nhã Thanh vừa nhìn qua, lập tức nhíu mày.
“Anh… làm nhanh quá. Tôi còn chưa kịp chuẩn bị gì.”
Trình Dịch Vân chỉ nhếch môi: “Đây là dự án quan trọng. Chậm một giây cũng có thể khiến cô thất bại.”
Cô cắn môi, nhưng quyết không để anh thấy mình bị áp lực. “Tốt, vậy thì chúng ta làm theo kế hoạch của anh… trước, nhưng tôi có vài ý tưởng riêng muốn trình bày.”
Anh gật đầu, ánh mắt như thẩm tra: “Cô trình bày đi. Nhưng nhớ, logic phải chặt chẽ.”
Cuộc thảo luận bắt đầu, và ngay lập tức, nó trở thành một trận đấu trí nhẹ. Nhã Thanh đưa ra những ý tưởng độc đáo, Trình Dịch Vân phản biện sắc bén, đôi khi còn pha chút châm chọc khiến cô phải đỏ mặt.
“Cô chắc chắn muốn làm theo cách này?” anh hỏi, tay chỉ vào một biểu đồ mà cô vừa vẽ.
“Đúng vậy. Và tôi tin rằng cách này sẽ hiệu quả hơn,” cô đáp, giọng đầy quyết tâm.
Anh hít một hơi, rồi gật đầu. “Được, thử xem.”
Những phút đầu, bầu không khí căng thẳng, hai người cứ liên tục cãi nhau. Nhưng chỉ sau vài giờ, họ dần nhận ra rằng mỗi người đều có điểm mạnh riêng. Trình Dịch Vân tính toán tỉ mỉ, chính xác; Nhã Thanh sáng tạo, linh hoạt. Khi kết hợp, hiệu quả vượt ngoài mong đợi.
Giữa lúc căng thẳng, một sự cố nhỏ xảy ra: Nhã Thanh vô tình đánh rơi một tệp giấy quan trọng, khiến tất cả mọi người phải nhốn nháo nhặt nhạnh. Trình Dịch Vân không nhịn được, anh khẽ cười, ánh mắt lấp lánh một cách tinh nghịch, khiến cô vừa muốn bực mình vừa thấy tim loạn nhịp.
“Cẩn thận một chút chứ, Nhã Thanh,” anh nói, vừa nhặt giấy vừa đưa cho cô.
“Cảm ơn… Anh đừng nghĩ rằng tôi không thể làm được,” cô đáp, đỏ mặt.
Anh không nói gì thêm, chỉ nhếch môi, ánh mắt như đang thầm cười. Cô thở dài, vừa bực vừa thấy thú vị.
Buổi trưa, cả hai cùng nhau ăn nhẹ trong phòng họp, tranh thủ trao đổi thêm ý tưởng. Nhã Thanh bất giác kể một vài chuyện hài hước liên quan đến dữ liệu mà cô đã gặp, và Trình Dịch Vân – lần đầu tiên – bật cười thật sự. Tiếng cười trầm ấm, khiến cô không khỏi ngạc nhiên.
“Anh… cười sao nghe khác hẳn lúc trong họp?” cô nhíu mày, vừa trêu vừa tò mò.
Anh chỉ nhếch môi, ánh mắt sắc lạnh vẫn còn, nhưng nụ cười ấy khiến cô bất giác cảm thấy ấm áp: “Cô làm tôi bất ngờ, cũng giống như dự án hôm nay vậy.”
Cô cười, không nói gì thêm, nhưng trong lòng, cô biết một điều: có thể lần hợp tác này sẽ… thú vị hơn cô tưởng.
Chiều đến, dự án đã tiến triển đáng kể. Nhưng như để tạo thêm thử thách, một vấn đề bất ngờ phát sinh: dữ liệu quan trọng bị lỗi. Cả nhóm nhốn nháo, mọi người hối hả tìm cách khắc phục. Nhã Thanh và Trình Dịch Vân phải phối hợp nhanh chóng.
“Kết hợp cách này và cách kia, chắc chắn sẽ ổn,” Trình Dịch Vân nói, mắt vẫn chăm chú nhìn máy tính.
Nhã Thanh hít sâu, nắm lấy cơ hội: “Để tôi làm phần này, anh xử lý phần kia. Nhanh chóng và chắc chắn.”
Anh liếc cô, gật đầu. Hai người như một cặp đôi hoàn hảo, phối hợp nhịp nhàng, dù đôi lúc vẫn có vài câu cãi nhau nho nhỏ, khiến đồng nghiệp vừa ngạc nhiên vừa bật cười.
Cuối ngày, khi mọi thứ gần như hoàn tất, Trình Dịch Vân quay sang nhìn cô: “Cô làm tốt.”
“Anh cũng không tệ,” cô đáp lại, lòng nhẹ nhõm. Nhưng ngay lập tức, một chút gì đó trong ánh mắt anh khiến cô bối rối. Cô vội vàng cúi xuống dọn hồ sơ của mình.
Khi Nhã Thanh rời văn phòng, cô nhận được một email từ Trình Dịch Vân:
“Ngày hôm nay, cô chứng minh rằng chúng ta có thể hợp tác tốt. Nhưng đừng quên, lần sau tôi sẽ không nhường nữa đâu.”
Cô bật cười khẩy, vừa thấy khó chịu vừa thấy… thích thú. Kẻ thù cũ hôm qua giờ đã trở thành một cộng sự bất đắc dĩ, nhưng rõ ràng, điều này sẽ mở ra rất nhiều điều thú vị.
Ánh đèn hoàng hôn chiếu vào hành lang dài, khiến mọi thứ nhuộm màu cam ấm áp. Nhã Thanh bước ra ngoài, hít một hơi sâu, thầm nhủ: “Ngày mai chắc chắn sẽ còn căng thẳng hơn, nhưng cũng… đáng mong đợi.”