ghét nhau nhưng không thể rời xa

Chương 7: Xung đột và rung động


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, Lâm Nhã Thanh bước vào văn phòng với tâm trạng vừa hứng khởi vừa lo lắng. Dự án đã đi được hơn nửa chặng đường, nhưng hôm nay, một thử thách lớn bất ngờ xuất hiện: giám đốc yêu cầu cập nhật toàn bộ dự án trong thời gian ngắn, đồng thời kiểm tra chi tiết từng phần việc của Nhã Thanh và Trình Dịch Vân.

Khi cô vừa bước vào phòng họp, Trình Dịch Vân đã đứng đó, chỉnh lại vest, ánh mắt sắc bén nhưng đầy áp lực.

“Chào buổi sáng, Nhã Thanh,” anh nói, giọng trầm ấm nhưng mang theo vẻ nghiêm nghị khiến cô cảm thấy áp lực.

“Chào buổi sáng,” cô đáp, cố nở nụ cười, nhưng trong lòng tim đập nhanh.

Ngay khi họ bắt đầu làm việc, một xung đột nghiêm trọng nảy sinh. Nhã Thanh phát hiện một phần dữ liệu quan trọng bị anh chỉnh sửa mà không thông báo, dẫn đến kết quả không trùng khớp với bản cô chuẩn bị.

“Anh… sao lại tự ý chỉnh sửa thế này? Giám đốc chắc chắn sẽ không hài lòng!” cô hỏi, giọng đầy bực tức.

Trình Dịch Vân nhíu mày, ánh mắt sắc bén: “Tôi chỉ muốn mọi thứ hoàn hảo. Cô nên cảm ơn tôi thay vì trách móc.”

Cô đỏ mặt, tim đập mạnh, cố giữ bình tĩnh: “Hoàn hảo không có nghĩa là làm mọi thứ theo ý mình mà không thông báo!”

Anh đứng yên, nhìn cô một cách điềm tĩnh, nhưng ánh mắt vẫn lộ rõ sự kiên quyết. Hai người đối diện nhau, cả phòng họp như nín lặng, chỉ còn tiếng gõ phím và máy tính chạy đều.

Sau vài phút căng thẳng, Nhã Thanh nhận ra mình không thể tiếp tục cãi nhau tại chỗ. Cô quyết định tự chỉnh sửa dữ liệu, nhưng mỗi lần cô thao tác, anh lại đưa ra ý kiến, khiến cô vừa bực vừa thấy khó chịu.

“Cô làm như vậy không chuẩn đâu,” anh nói, giọng trầm, nhưng ánh mắt dịu đi một chút.

“Anh… có vẻ can thiệp quá nhiều rồi đó,” cô đáp, giọng hơi nghẹn.

Khoảnh khắc này khiến trái tim cả hai rung động. Ánh mắt họ chạm nhau, căng thẳng nhưng ngọt ngào một cách khó tả. Nhã Thanh nhận ra rằng, mặc dù xung đột, nhưng họ vẫn cần nhau để dự án tiến triển.

Buổi trưa, không khí vẫn còn căng thẳng. Nhã Thanh cố gắng ăn nhẹ để giữ bình tĩnh, trong khi Trình Dịch Vân vẫn im lặng, đôi mắt thỉnh thoảng liếc cô.

Cô thử phá bầu không khí: “Anh hôm nay… nghiêm khắc quá.”

Anh nhìn cô, ánh mắt sắc bén nhưng dịu dàng hơn: “Chỉ là tôi muốn mọi thứ hoàn hảo. Cô hiểu mà, đúng không?”

Cô đỏ mặt, lúng túng: “Ừ… tôi hiểu.”

Trong lúc ăn trưa, cả hai không nói thêm nhiều, nhưng sự im lặng lại tạo ra một không gian gần gũi. Nhã Thanh nhận ra rằng, xung đột càng lớn, thì cảm giác gần gũi và rung động càng rõ rệt.

Buổi chiều, họ tiếp tục làm việc để cập nhật dự án. Một tình huống bất ngờ xảy ra: một tệp dữ liệu quan trọng bị mất ngay trước giờ trình bày, khiến cả nhóm hoảng hốt.

Nhã Thanh quay sang Trình Dịch Vân: “Anh… chúng ta phải làm sao bây giờ?”

Anh nhìn cô, ánh mắt sắc bén nhưng đầy quyết tâm: “Bình tĩnh. Chúng ta cùng xử lý. Tôi sẽ hỗ trợ cô.”

Quá trình khắc phục dữ liệu khiến họ phải ngồi sát cạnh nhau, cúi đầu cùng nhìn màn hình. Những khoảnh khắc này vừa căng thẳng vừa gần gũi, khiến trái tim Nhã Thanh rung động mạnh.

Trong lúc thao tác, Nhã Thanh vô tình làm rơi bút vào laptop của Trình Dịch Vân. Anh nhấc bút lên, ánh mắt chạm mắt cô, cả hai cùng cười khẽ, tạo ra khoảnh khắc ngọt ngào xen lẫn bối rối.

“Cô luôn bất cẩn thế này sao?” anh trêu, giọng trầm nhưng ánh mắt dịu dàng.

“Anh thì lúc nào cũng can thiệp quá mức,” cô đáp, hơi hắng giọng, vừa bực vừa thấy vui.

Khi dữ liệu được chỉnh sửa xong, cả hai cùng nhau chuẩn bị báo cáo trình giám đốc. Trình bày trôi chảy, giám đốc tỏ ra hài lòng. Nhã Thanh thở phào, cảm giác nhẹ nhõm tràn ngập.

Sau buổi họp, Trình Dịch Vân quay sang cô, giọng điềm tĩnh nhưng đầy ý tứ:

“Cô làm tốt hôm nay. Nếu không có cô, tôi khó có thể xử lý xong.”

“Anh cũng không tệ,” cô đáp, hơi ngượng.

Ánh mắt họ chạm nhau, bầu không khí vừa căng thẳng vừa ngọt ngào. Lúc này, Nhã Thanh nhận ra rằng, xung đột vừa xảy ra không làm họ xa cách, mà ngược lại, khiến họ hiểu nhau hơn, cảm xúc cũng dần lộ rõ.

Cuối ngày, khi Nhã Thanh chuẩn bị rời văn phòng, cô nhận được email từ Trình Dịch Vân:

“Xung đột hôm nay là cần thiết để chúng ta hiểu nhau hơn. Nhưng lần sau, đừng giấu tôi cảm xúc của cô. Tôi muốn chúng ta cùng nhau vượt qua mọi thử thách. – Trình Dịch Vân”

Cô bật cười, vừa thấy bực vừa thấy tim đập nhanh. Xung đột hôm nay không chỉ làm rõ mối quan hệ giữa họ, mà còn giúp cô nhận ra rằng cảm xúc giữa họ đã tiến triển rõ rệt, vừa căng thẳng vừa ngọt ngào.

Ánh hoàng hôn chiếu qua cửa sổ, nhuộm vàng hành lang dài. Nhã Thanh bước ra ngoài, hít một hơi thật sâu, thầm nhủ: “Ngày mai chắc chắn sẽ còn thử thách hơn… nhưng cũng đáng mong đợi hơn bao giờ hết.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×