ghét nhau nhưng không thể rời xa

Chương 6: Gần nhau hơn trong thử thách


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, Lâm Nhã Thanh bước vào văn phòng với tâm trạng vừa hứng khởi vừa lo lắng. Dự án đã đi được nửa chặng đường, nhưng hôm nay sẽ là một ngày đặc biệt căng thẳng: buổi kiểm tra giữa kỳ với ban giám đốc, nơi mọi chi tiết nhỏ đều phải hoàn hảo.

Khi Nhã Thanh vừa bước vào phòng họp, Trình Dịch Vân đã đứng đó, chỉnh lại vest gọn gàng, ánh mắt sắc lạnh nhưng lại mang một vẻ gì đó gần gũi khiến cô khó chịu mà cũng khó rời mắt.

“Chào buổi sáng,” anh nói, giọng trầm, mang theo chút tinh nghịch.

“Chào buổi sáng,” cô đáp, cố nở nụ cười, nhưng trong lòng tim đập nhanh.

Hôm nay, ngoài việc trình bày dự án, họ còn phải phối hợp giải quyết một thử thách ngoài dự kiến: một báo cáo dữ liệu mới từ bộ phận khác bị lỗi và cần chỉnh sửa gấp. Đây là cơ hội để cả hai kiểm tra khả năng phối hợp và kiềm chế cảm xúc.

Khi bắt đầu làm việc, Nhã Thanh phát hiện dữ liệu bị lỗi nhiều hơn dự đoán. Cô hốt hoảng, mắt nhìn Trình Dịch Vân như tìm kiếm sự giúp đỡ.

Anh đứng cạnh cô, nhẹ nhàng: “Bình tĩnh. Chúng ta cùng xử lý từng bước.”

Cô đỏ mặt, cảm giác vừa lo lắng vừa có chút rung động vì sự quan tâm tinh tế ấy. Cả hai bắt tay vào rà soát dữ liệu, mỗi bước đều phải thận trọng, nhưng sự phối hợp giữa họ lại nhịp nhàng đến bất ngờ.

Trong lúc chỉnh sửa dữ liệu, một sự cố nhỏ xảy ra: Nhã Thanh vô tình làm rơi bút vào laptop của Trình Dịch Vân. Anh nhấc bút lên, ánh mắt chạm mắt cô, và cả hai cùng cười khẽ, tạo ra khoảnh khắc ngọt ngào nhưng đầy bối rối.

“Cẩn thận chút chứ,” anh nói, giọng trầm nhưng ấm.

“Cảm ơn… Anh cũng nên chú ý mà,” cô đáp, hơi đỏ mặt.

Buổi trưa, để giảm căng thẳng, cả hai cùng ăn nhẹ tại phòng họp. Không gian yên tĩnh, chỉ có tiếng cười nhẹ của họ xen lẫn tiếng đánh máy của nhân viên. Nhã Thanh thử trêu anh:

“Anh hôm nay có vẻ hiền hơn mọi khi nhỉ?”

Anh liếc cô, ánh mắt sắc bén nhưng dịu: “Chỉ khi cô không làm tôi bực.”

Cô đỏ mặt, cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng trái tim vẫn loạn nhịp. Đây là lần đầu tiên cô nhận ra rằng, những khoảnh khắc bên anh không chỉ là căng thẳng hay đối đầu, mà còn có những rung động tinh tế mà cô khó lòng phủ nhận.

Buổi chiều, họ tiếp tục xử lý thử thách dữ liệu. Một tình huống bất ngờ xảy ra: một file dữ liệu quan trọng bị mất ngay trước giờ trình bày, khiến cả nhóm hoảng hốt.

Nhã Thanh quay sang Trình Dịch Vân: “Anh… chúng ta phải làm sao bây giờ?”

Anh nhìn cô, ánh mắt sắc bén nhưng đầy quyết tâm: “Cứ bình tĩnh. Tôi sẽ hỗ trợ cô. Chúng ta xử lý cùng nhau.”

Quá trình khắc phục dữ liệu khiến họ phải ngồi sát cạnh nhau, cúi đầu cùng nhìn màn hình. Những khoảnh khắc ấy vừa căng thẳng vừa gần gũi, khiến trái tim Nhã Thanh rung động mạnh. Cô nhận ra, dù đôi khi giận nhau, nhưng khi gặp khó khăn, họ lại trở thành đồng đội hoàn hảo.

Trong lúc thao tác, Nhã Thanh bất ngờ làm rơi tệp giấy quan trọng. Trình Dịch Vân nhanh chóng nhặt giúp, ánh mắt họ chạm nhau một giây ngắn ngủi nhưng đầy ý tứ.

“Cô luôn bất cẩn thế này sao?” anh trêu, giọng điềm tĩnh nhưng ánh mắt dịu dàng.

“Anh thì lúc nào cũng… can thiệp quá mức,” cô đáp, hơi hắng giọng, vừa bực vừa thấy vui.

Khi dữ liệu được chỉnh sửa xong, cả hai cùng nhau chuẩn bị báo cáo trình giám đốc. Trình bày trôi chảy, giám đốc tỏ ra hài lòng. Nhã Thanh thở phào, cảm giác nhẹ nhõm tràn ngập trong lòng.

Sau buổi họp, Trình Dịch Vân quay sang cô, giọng điềm tĩnh nhưng đầy ý tứ:

“Cô làm tốt hôm nay. Nếu không có cô, chắc tôi cũng khó xử lý xong.”

“Anh cũng không tệ,” cô đáp, hơi ngượng.

Ánh mắt họ chạm nhau trong khoảnh khắc, cả hai cùng im lặng, bầu không khí vừa căng thẳng vừa ngọt ngào. Lúc này, Nhã Thanh nhận ra rằng, mối quan hệ giữa họ đã thay đổi rõ rệt: không chỉ là đối đầu hay hợp tác, mà còn là sự quan tâm, rung động tinh tế, và cả những trêu chọc ngọt ngào.

Cuối ngày, khi Nhã Thanh chuẩn bị rời văn phòng, cô nhận được email từ Trình Dịch Vân:

“Hôm nay chúng ta phối hợp tốt. Nếu gặp khó khăn, đừng ngại dựa vào tôi. Nhưng lần sau, đừng làm tôi phải lo lắng quá nhiều nhé. – Trình Dịch Vân”

Cô bật cười, vừa thấy bực vừa thấy tim đập nhanh. Thử thách ngoài dự án hôm nay không chỉ giúp họ phối hợp nhịp nhàng hơn, mà còn làm rõ một điều: cảm xúc giữa họ đang dần bộc lộ, vừa căng thẳng vừa ngọt ngào.

Ánh hoàng hôn nhuộm vàng cả hành lang dài, Nhã Thanh bước ra ngoài, hít một hơi thật sâu, thầm nhủ: “Ngày mai chắc chắn sẽ còn thử thách hơn, nhưng… đáng mong đợi.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×