Sau “Ngày Tri Ân Khách Cũ”, cái tên “Vintage Dream” lan tỏa khắp mạng xã hội. Hình ảnh cả gia đình họ Lâm đứng trước quán, nụ cười rạng rỡ dưới ánh nắng chiều, được hàng trăm người chia sẻ. Nhiều bình luận gọi nơi đây là “quán cà phê có linh hồn”, là “nơi khiến người ta tin rằng hạnh phúc thật ra rất giản dị.” Nhưng với gia đình họ Lâm, những dòng khen ngợi không phải điều khiến họ tự hào nhất. Điều khiến họ vui chính là ánh mắt người khách nào đến cũng sáng lên vì cảm giác thân quen.
Tháng Năm, trời bắt đầu đổ nắng, hè đến rực rỡ. Cây bàng trước quán xanh um, tán lá tỏa bóng mát xuống vỉa hè. Một buổi trưa, khi ông Lâm đang pha cà phê, một nhóm học sinh cấp hai ghé vào. Cậu bé đi đầu lễ phép: “Chú ơi, tụi cháu đọc báo thấy quán chú, nên xin phép quay clip làm bài tập môn văn. Thầy bảo tụi cháu viết về ‘một nơi lưu giữ ký ức’.”
Ông Lâm bật cười hiền: “Ừ, vậy là tụi cháu đến đúng chỗ rồi. Nhưng nhớ không làm đổ cà phê nha.”
Mấy đứa nhỏ reo lên, vừa quay vừa cười. Một đứa hỏi: “Chú ơi, chú dạy tụi cháu pha cà phê được không?”
Ông Lâm chần chừ một lát, rồi gật đầu: “Được chứ. Nhưng không phải để uống đâu, để hiểu thôi. Vì pha cà phê không chỉ là công thức, mà là cách mình đối xử với thời gian.”
Tụi nhỏ tròn mắt nhìn ông, vừa tò mò vừa thích thú.
Chiều đó, cả nhà họ Lâm kể lại câu chuyện cho nhau nghe. Bà Hương cười: “Trẻ con giờ dễ thương thật. Hay mình tổ chức một lớp học hè đi – dạy tụi nhỏ làm bánh, pha cà phê, kể chuyện. Gọi là ‘Mùa hè của những ước mơ nhỏ’.”
Lâm Minh thích thú: “Ý hay đó mẹ. Mình đâu cần dạy nhiều, chỉ cần cho tụi nhỏ hiểu rằng hạnh phúc đến từ việc làm điều mình yêu.”
Thế là, từ hôm sau, trên bảng trước quán xuất hiện dòng chữ mới: “Lớp Học Mùa Hè Vintage Dream – Pha Chút Cà Phê, Gói Chút Ước Mơ.”
Đăng bài lên mạng xong, không ai ngờ chỉ ba ngày sau, danh sách đăng ký đầy kín. Hơn hai mươi đứa trẻ từ 8 đến 15 tuổi háo hức ghi danh. Có đứa thích nấu ăn, có đứa mê quay video, có đứa chỉ muốn “ngửi mùi cà phê cho vui.”
Ngày đầu tiên của lớp học, không khí náo nhiệt hẳn. Bà Hương mặc tạp dề mới, tóc búi gọn, vừa chuẩn bị bột vừa cười: “Các con ơi, hôm nay ai làm bánh ngon sẽ được thưởng bằng… nụ cười của cô nha.”
Đám nhỏ cười ầm, rồi lao vào nhào bột. Cả căn bếp thơm phức, nhưng cũng lộn xộn như một trận bão bột. Bột bay trắng cả tóc bà Hương, nhưng bà không cáu, chỉ cười hiền: “Không sao, tóc cô thêm trắng một chút thì bánh lại ngon thêm một phần.”
Ở góc bên kia, ông Lâm đang hướng dẫn nhóm lớn hơn cách pha cà phê. Ông đặt từng hạt vào cối xay tay, nói chậm rãi: “Nghe tiếng này không? Đó là tiếng của kiên nhẫn. Người pha cà phê không vội, vì nếu vội, vị đắng sẽ át mất hương thơm.”
Một cô bé hỏi: “Chú ơi, sao cà phê có mùi buồn vậy?”
Ông Lâm khựng lại, rồi mỉm cười: “Vì người lớn hay buồn khi uống nó. Nhưng nếu con uống bằng lòng vui, nó sẽ thơm khác hẳn. Giống như cuộc sống – vị đắng chỉ là một phần, quan trọng là mình nhớ hương thơm.”
Lâm Minh ngồi bên, lặng lẽ chụp ảnh, ghi lại từng khoảnh khắc ấy. Cô biết đây sẽ là chất liệu cho cuốn sách mới của mình.
Tuần đầu tiên trôi qua trong tiếng cười. Mỗi buổi sáng, tiếng trẻ con í ới vang lên làm quán đầy sức sống. Hôm nào cũng vậy, có đứa làm đổ cà phê, có đứa nướng cháy bánh, nhưng cuối cùng ai cũng mang về một món quà nhỏ – chiếc bánh méo xẹo hoặc tách cà phê loang lổ, kèm theo nụ cười rạng rỡ.
Một buổi chiều, khi lớp sắp tan, cậu bé tên Minh Khoa – học sinh lớp 6, ngồi lại một mình. Ông Lâm hỏi: “Sao con không về?”
“Con muốn ngồi thêm chút. Con thích chỗ này. Nhà con lúc nào cũng ồn ào, ba mẹ cãi nhau hoài. Ở đây con thấy yên lắm.”
Ông Lâm lặng người. Ông không nói gì, chỉ rót ly cacao nóng, đặt xuống trước mặt cậu bé. “Uống đi con. Mỗi khi thấy mệt, con nên uống thứ gì đó ấm. Ấm từ bên trong sẽ làm mình bớt sợ.”
Cậu bé nhìn ông, mỉm cười ngại ngùng. “Chú ơi, lớn lên con muốn mở quán như chú, có nhạc nhẹ, có người tốt.”
“Tốt thôi. Nhưng nhớ, quán cà phê chỉ đẹp khi người pha nó biết yêu cuộc đời.”
Chiều hôm đó, khi cậu bé rời đi, ông Lâm ngồi lặng rất lâu. Bà Hương đến ngồi cạnh, nhẹ giọng: “Anh thấy không, mấy đứa nhỏ học được nhiều hơn cả cách làm bánh. Tụi nó học cách thương yêu.”
“Ừ,” ông khẽ đáp. “Hóa ra, mình đang dạy điều quan trọng nhất mà chẳng cần giáo án.”
Những ngày sau, lớp học càng nổi tiếng. Báo chí đến đưa tin, gọi đó là “lớp học mùa hè ấm áp nhất thành phố.” Có người gợi ý ông Lâm mở chương trình dài hạn, có người đề nghị quay show truyền hình. Nhưng ông chỉ cười, lắc đầu: “Tụi nhỏ đến học vì niềm vui, không phải để diễn.”
Một buổi chiều cuối khóa, Lâm Minh quyết định tổ chức “Lễ tốt nghiệp mùa hè.” Quán được trang trí bằng bóng bay, bánh kem nhỏ, và đặc biệt là bảng “Cảm Ơn Những Ước Mơ Nhỏ.”
Khi buổi lễ bắt đầu, từng đứa trẻ được lên nhận giấy chứng nhận viết tay do chính ông Lâm ký. “Con đã hoàn thành khóa học ‘Pha Chút Cà Phê, Gói Chút Ước Mơ’ với nụ cười sáng nhất lớp.”
Đứa nào cũng cười rạng rỡ khi cầm tờ giấy, ôm chầm lấy cô Hương, chú Lâm. Có đứa còn nói: “Sau này con sẽ quay lại làm cô chú phụ việc nha!”
Lâm Khang quay toàn bộ buổi lễ, rồi đăng clip với tiêu đề: “Mùa hè của những ước mơ nhỏ – nơi trẻ con học cách yêu thương.” Clip lan truyền mạnh hơn cả lần tri ân. Dưới phần bình luận, nhiều người để lại lời nhắn: “Ước gì thời nhỏ tôi có lớp học như vậy.” “Nhìn mấy đứa nhỏ cười mà ấm lòng quá.”
Buổi tối, khi khách đã về hết, cả nhà ngồi quanh bàn, mỗi người cầm ly cà phê hoặc cacao. Ông Lâm nói: “Hồi mở quán, ba chỉ nghĩ để vui tuổi già. Ai ngờ giờ lại thành nơi gieo ước mơ cho bọn nhỏ.”
“Ba là người truyền cảm hứng thật đó,” Lâm Minh nói, mắt sáng. “Con thấy mỗi đứa nhỏ đến đều mang theo câu chuyện riêng, rồi ra về nhẹ lòng hơn.”
“Vì ở đây tụi nó thấy yêu thương, mà yêu thương thì đâu có cần dạy, chỉ cần sống thôi,” bà Hương tiếp lời.
Khang bật cười: “Con quay clip xong con mới hiểu, quán mình đúng là phim dài kỳ luôn. Mỗi tập có khách mới, có chuyện mới, có cảm xúc mới.”
Ông Lâm cười hiền. “Ừ, mà đạo diễn chính là tụi mình.”
Đêm đó, Lâm Minh không ngủ. Cô ngồi bên cửa sổ, mở laptop, viết chương đầu của cuốn truyện mới: Mùa hè của những ước mơ nhỏ. Dòng đầu tiên cô gõ chậm rãi: Nếu mỗi người lớn chịu ngồi xuống pha một ly cà phê cùng bọn trẻ, có lẽ thế giới sẽ dịu dàng hơn.
Bên ngoài, tiếng côn trùng rả rích, gió đêm lùa qua khung cửa. Cô nghe tiếng ba mẹ nói chuyện nhỏ nhẹ dưới bếp, tiếng em trai cười khúc khích vì xem lại đoạn video vui. Mọi âm thanh ấy hòa thành bản nhạc của hạnh phúc.
Cô ngẩng đầu nhìn bảng hiệu “Vintage Dream” vẫn sáng, lòng khẽ dâng lên cảm giác bình yên. Mùa hè này không chỉ dành cho bọn trẻ, mà còn dành cho chính họ — những người trưởng thành vẫn đang học cách giữ cho tim mình mềm mại.
Một giấc mơ cũ lại nở hoa giữa nắng vàng, và gia đình họ Lâm hiểu rằng: có những ước mơ không cần lớn, chỉ cần được sống thật lòng trong từng khoảnh khắc nhỏ nhoi của đời.