gia đình của tôi là một bộ phim hài

Chương 14: Đêm Nhạc Dành Cho Những Người Cô Đơn


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Mùa đông năm ấy đến muộn, nhưng lạnh hơn mọi năm. Cái lạnh len qua từng khe cửa, bám lên tấm kính, khiến buổi sáng trong quán “Vintage Dream” trông như được phủ một lớp sương mỏng. Ông Lâm đứng sau quầy pha chế, hai tay ủ ly cà phê nóng, nhìn ra đường nơi hơi thở người đi bộ cũng hóa khói trắng. “Năm nay rét thật,” ông nói khẽ. Bà Hương từ bếp bước ra, tay cầm khay bánh quy còn bốc hơi. “Rét thì rét, nhưng anh nhìn đi, khách ít hẳn. Ai cũng muốn ở nhà.” Ông gật gù, ánh mắt hơi trầm. “Ừ, mùa này ai cũng ngại ra đường, mà cũng… dễ cô đơn hơn.”

Câu nói của ông khiến không gian lặng một chút. Lâm Minh đang ngồi viết ở góc bàn gần cửa sổ ngẩng lên. Cô nhìn ba mẹ, rồi nói chậm rãi: “Hay mình tổ chức một đêm nhạc đi. Một đêm cho những người không muốn ở nhà, cho những ai đang cô đơn.” Bà Hương bật cười: “Con nói nghe lạ ghê. Ai cô đơn lại đi nghe nhạc?” “Chính vì họ cô đơn nên họ cần tiếng nhạc đó mẹ,” cô đáp, giọng nhẹ mà chắc. “Con nghĩ quán mình không chỉ bán cà phê, mà bán sự ấm áp. Mà ấm áp thì đôi khi chỉ cần một bài hát.”

Thế là ý tưởng “Đêm nhạc dành cho những người cô đơn” ra đời, giản dị như một hơi thở, nhưng lại khiến cả nhà bận rộn suốt mấy ngày. Ông Lâm lo phần âm thanh. Bà Hương lên kế hoạch thực đơn: cacao nóng, bánh quế, bánh táo. Lâm Minh viết thiệp mời đăng lên mạng, còn Lâm Khang thì thiết kế tấm poster lớn dán trước cửa quán, với dòng chữ: “Không ai cô đơn khi còn nghe được tiếng đàn.”

Họ chuẩn bị mọi thứ bằng tấm lòng, không kỳ vọng gì ngoài mong muốn tạo nên một đêm ấm áp giữa mùa đông.

Ngày diễn ra buổi nhạc, gió lạnh thổi mạnh, trời xám đục, nhưng từ buổi chiều, quán đã sáng đèn vàng ấm. Những chùm đèn nhỏ treo quanh tường, bàn ghế được kê sát lại, giữa quán đặt một chiếc đàn guitar cũ mà ông Lâm đã lau chùi kỹ lưỡng. “Cây đàn này anh mua hồi còn dạy học, cả chục năm rồi chưa ai gảy,” ông nói, ánh mắt hoài niệm.

Đúng bảy giờ tối, những vị khách đầu tiên bước vào. Người trung niên, sinh viên, có cả mấy bác lớn tuổi ở gần đó. Không ai ồn ào, tất cả đều chọn cho mình một chỗ ngồi, im lặng chờ đợi. Họ giống nhau ở ánh mắt – đều có chút mỏi, chút trống trải.

Bà Hương bưng đồ uống ra từng bàn, nụ cười nhẹ nhàng. “Tối nay ai đến cũng được tặng thêm một chiếc bánh nhỏ nha, coi như quà cuối năm.” Một bác khách gật đầu, nói khẽ: “Cảm ơn cô. Tôi sống gần đây, vợ mất mấy năm rồi, tết đến là thấy lạnh lắm. Nghe đêm nhạc này, tôi phải đến.” Bà Hương sững người, rồi mỉm cười ấm áp: “Tối nay bác sẽ không lạnh đâu.”

Lúc bảy giờ rưỡi, đèn tắt dần, chỉ còn ánh vàng dịu nơi góc quầy. Ông Lâm bước ra, cầm micro. “Cảm ơn mọi người đã đến. Tối nay, chúng ta không có ca sĩ nổi tiếng, không sân khấu lớn, chỉ có tiếng đàn, tiếng hát và tấm lòng. Ai muốn hát, cứ nói với tôi.” Cả quán cười nhẹ. Không khí trở nên thân mật, gần gũi như những người bạn cũ ngồi quây quần bên bếp lửa.

Người mở đầu không ai khác ngoài ông Lâm. Ông cầm cây đàn cũ, gảy những hợp âm đầu tiên, giọng khàn trầm vang lên bài Cát Bụi. Mỗi tiếng hát như hòa vào hơi ấm trong không gian, lan khắp căn phòng nhỏ. Mọi người lặng đi, ánh mắt ai cũng chùng xuống, nhưng là cái buồn đẹp, như thể trong nỗi cô đơn họ tìm thấy sự đồng cảm.

Khi ông dứt lời, tiếng vỗ tay vang lên kéo dài. Một cô gái trẻ ngồi góc quán rụt rè giơ tay: “Chú cho cháu hát được không?” Ông Lâm cười: “Được chứ, tối nay là đêm của tất cả mọi người.” Cô gái bước lên, nắm micro, giọng run run: “Cháu… từng đến đây hồi mùa hè, với bạn trai. Giờ chia tay rồi, nên đến nghe nhạc cho đỡ buồn.” Cả quán im lặng. Rồi cô hát – bài Em Và Tôi của Trọng Đài. Giọng cô không chuyên, nhưng thật, đến mức ai cũng lặng người. Bà Hương khẽ nói nhỏ: “Tội nghiệp, hát mà mắt rưng rưng.”

Lâm Minh nhìn cảnh ấy, thấy tim mình mềm lại. Cô hiểu rằng, đôi khi người ta không cần an ủi bằng lời, chỉ cần một không gian đủ yên để họ dám buồn.

Buổi nhạc tiếp tục, mỗi người một câu chuyện. Có cậu sinh viên hát tặng bài Một Nhà, nói rằng nhớ gia đình ở xa. Có bà cụ xin ngồi nghe chứ không hát, vì “tai không còn tốt, nhưng thích cảm giác này.” Có người chỉ ngồi cười, có người khóc lặng lẽ, nhưng tất cả đều thấy lòng nhẹ đi.

Khoảng gần chín giờ, khi ông Lâm định kết thúc, thì cánh cửa quán mở ra. Một cơn gió lạnh ùa vào, mang theo hương mưa thoảng. Một người đàn ông trung niên bước vào, dáng gầy, áo khoác sẫm màu, tay cầm cây đàn ghi-ta. Ông khẽ nói: “Xin lỗi, tôi đến muộn. Tôi từng là nhạc sĩ biểu diễn, nhưng mấy năm nay không hát nữa. Nghe bạn kể về đêm nhạc này, tôi muốn đến thử.”

Không ai nói gì, chỉ có tiếng gió và mùi cà phê quyện trong không khí. Ông Lâm gật đầu: “Mời anh.”

Người đàn ông ngồi xuống, lên dây đàn, rồi cất giọng. Tiếng hát của ông trầm ấm, giàu trải nghiệm, vang lên bài Để Gió Cuốn Đi. Từng câu hát như vỗ về: “Sống trong đời sống cần có một tấm lòng…” Cả quán im phăng phắc. Một vài người lau nước mắt.

Khi bài hát kết thúc, người đàn ông cười: “Lâu rồi tôi mới thấy một nơi khiến người ta muốn hát không vì tiền, mà vì lòng mình.” Ông Lâm bắt tay ông, mắt ánh lên sự kính trọng. “Cảm ơn anh. Chúng tôi không giàu, nhưng có lẽ đêm nay, ai cũng thấy ấm hơn một chút.”

Sau đó, họ cùng nhau hát thêm vài bài. Không ai nhớ rõ ai hát trước, ai hát sau. Mọi khoảng cách tuổi tác, nỗi buồn, niềm riêng… đều tan trong tiếng nhạc.

Khi đồng hồ chỉ mười giờ, buổi nhạc kết thúc. Mọi người vẫn ngồi lại, không ai muốn về. Bà Hương mang thêm bánh, Lâm Khang phát cốc cacao cho từng người. Một cô gái nói khẽ: “Cảm ơn quán. Lần đầu tiên tôi thấy cô đơn mà vẫn thấy vui.”

Ông Lâm cười: “Cô đơn cũng là một phần của con người. Nhưng nếu ta dám chia sẻ nó, thì nó không còn đáng sợ nữa.”

Khi khách đã về hết, quán chỉ còn lại ánh đèn vàng và mùi cà phê phảng phất. Ngoài trời mưa phùn rơi nhẹ, gió lạnh khẽ lùa qua khe cửa. Bà Hương ngồi xuống bên cạnh chồng, giọng nhỏ nhẹ: “Anh à, hồi chiều có cô bé nói cô đơn, em nhìn mà thương. Em thấy đêm nay đẹp quá. Không phải vì nhạc hay, mà vì ai cũng được lắng nghe.”

“Ừ,” ông gật đầu, giọng trầm ấm. “Có lẽ ai cũng cần một nơi để ngồi xuống, nghe người khác hát, và biết rằng mình không lạc lõng.”

Lâm Minh ngồi gần đó, mở laptop, viết nhanh vài dòng: Tối nay, tôi chứng kiến nhiều người hát không vì thể hiện, mà vì muốn tìm lại phần mình đã bỏ quên. Có lẽ, âm nhạc cũng là một dạng cà phê – đắng, nhưng làm ấm tim.

Cô ngẩng lên, thấy ba mẹ nắm tay nhau, cười yên bình. Ngoài kia, ánh đèn đường hắt lên tấm bảng hiệu “Vintage Dream”, giọt mưa rơi xuống lấp lánh như hạt pha lê.

Khi đêm đã khuya, ông Lâm dọn lại quán, tắt dần đèn. Ông dừng lại ở cây đàn đặt trên bàn, khẽ chạm vào dây, tiếng ngân vang lên trong im lặng. Ông mỉm cười, nói nhỏ như với chính mình: “Nếu ngày nào còn người tìm đến vì cần một bài hát, quán này vẫn sẽ sống.”

Lâm Minh đứng ở cửa, khẽ trả lời: “Ba à, quán này sẽ không bao giờ hết nhạc đâu. Vì nhạc của nó là tiếng người.”

Họ nhìn nhau, cười. Một nụ cười nhỏ nhưng đủ ấm cả mùa đông.

Đêm trôi, gió vẫn lạnh, nhưng trong “Vintage Dream”, hơi cà phê vẫn bay, và tiếng đàn vẫn còn vương trên không trung như lời hứa không tắt – rằng dù thế giới ngoài kia có đổi thay, nơi này vẫn sẽ là chốn dừng chân cho những trái tim đang đi tìm hơi ấm của nhau.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×