Sau những ngày Tết rộn ràng, quán “Vintage Dream” vẫn đông khách hơn thường lệ. Người đến không chỉ để uống cà phê mà để cảm nhận thứ không khí mà chỉ nơi này mới có — mùi thơm cà phê hòa với tiếng cười và chút hương bánh của bà Hương. Thế nhưng, niềm vui ấy không kéo dài lâu. Một buổi sáng giữa tháng Hai, khi ông Lâm đang lau quầy, một tiếng “rắc” khô khốc vang lên. Ông giật mình nhìn lên trần nhà: một vết nứt dài chạy dọc theo góc tường, bụi rơi lả tả xuống bàn.
“Ôi trời, cái này là sao đây?” ông thốt lên, vừa gọi lớn: “Hương ơi, Minh ơi, Khang ơi, ra đây coi nè!”
Cả nhà chạy ra. Lâm Minh ngước nhìn, nhíu mày. “Chắc do trần bị ẩm đó ba. Mấy hôm mưa nhiều, nước ngấm vô.”
Bà Hương nhìn quanh, lo lắng. “Hay mình gọi chú Tư qua coi đi, sợ nguy hiểm đó.”
Chú Tư – người thợ mộc thân quen – đến trong buổi trưa. Sau khi kiểm tra kỹ, chú gãi đầu: “Tôi nói thiệt, cái mái này xuống cấp lắm rồi. Nếu không sửa, mai mốt dột, sập là chuyện thường.”
Ông Lâm thở dài. “Sửa thì sửa thôi, nhưng phải đóng quán ít nhất mấy tuần hả chú?”
“Cỡ một tháng, nếu làm kỹ.”
Cả nhà im lặng. Một tháng – nghe chẳng lâu, nhưng với quán cà phê nhỏ sống nhờ khách quen, đó là khoảng trống lớn.
Tối hôm đó, họ ngồi quanh bàn ăn, ai cũng trầm ngâm. Lâm Khang phá tan im lặng đầu tiên: “Ba, hay con làm clip thông báo ‘Vintage Dream nghỉ Tết bù’ cho vui, chắc khách hiểu thôi.”
Ông Lâm cười méo. “Con nói nghe nhẹ nhàng quá. Nhưng thật ra nghỉ nghĩa là không có thu nhập đó con trai à.”
“Mình coi như nghỉ dưỡng đi,” bà Hương nói, cố lạc quan. “Anh vất vả mấy tháng rồi, coi như quán cần thở chút.”
Lâm Minh im lặng, nhìn đôi bàn tay sạm nắng của ba. “Ba à, con nghĩ đôi khi phải dừng lại mới biết mình đã đi được bao xa. Quán mình đâu chỉ để bán cà phê.”
Ông Lâm khẽ gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn buồn.
Sáng hôm sau, bảng thông báo được treo trước cửa: “Quán tạm đóng cửa để sửa chữa. Hẹn gặp lại quý khách trong tháng tới. – Vintage Dream.” Khách đi ngang dừng lại đọc, có người còn chụp hình, có người nhắn tin hỏi thăm.
Ngày đầu tiên không mở quán, cả nhà lạ lẫm vô cùng. Ông Lâm ngồi trước hiên, tay cầm tách cà phê, nhìn sân vắng mà thấy trống trải. Không còn tiếng máy xay, không còn khách gọi, chỉ còn tiếng gió và tiếng chuông gió leng keng.
“Ba, ba không chịu được phải không?” Lâm Minh hỏi, ngồi xuống cạnh.
“Ờ, lạ quá. Mấy tháng nay sáng nào cũng bận, giờ rảnh lại thấy thiếu cái gì đó.”
“Ba không thiếu gì đâu. Ba chỉ đang nghỉ thôi.”
“Con nói đúng. Mà nghỉ làm ba nhớ mùi cà phê quá.”
Bà Hương bước ra, tay cầm giỏ rau. “Nếu anh nhớ cà phê, lát em pha cho anh, nhưng trước hết đi chợ với em đã. Mình rảnh mà, phụ vợ chút.”
Ông Lâm cười, đứng dậy theo. “Ờ, lâu lắm rồi mình mới đi chợ chung ha.”
Thế là, buổi sáng hôm đó, cả hai vợ chồng đi chợ như hồi mới cưới. Bà Hương đi trước, tay lựa từng bó rau, miệng mặc cả, ông Lâm xách giỏ theo sau, đôi khi chen vào bình luận: “Rau này non đó, lấy đi,” hay “Cá này tươi nè.” Mấy cô bán hàng cười khúc khích: “Anh chị chủ quán cà phê nổi tiếng nay đi chợ cơ à?”
Về đến nhà, họ cùng nấu ăn, tiếng cười rộn ràng. Lâm Minh và Lâm Khang đứng nhìn từ xa, thấy trong lòng dâng lên cảm giác yên bình lạ lùng.
Buổi chiều, cả nhà ngồi lại lên kế hoạch sửa quán. Ông Lâm mở bản vẽ mới, vừa nói vừa hăng hái như đứa trẻ: “Ba muốn thêm kệ sách nhỏ ở góc này, để khách đọc truyện trong lúc uống cà phê. Mấy cuốn của con Minh cũng đặt ở đó luôn.”
“Ý hay đó,” Lâm Minh gật đầu. “Con còn có thể viết thêm vài truyện ngắn tặng khách, gọi là ‘Chuyện bên tách cà phê’.”
“Con làm phần quảng bá luôn,” Khang chen vào. “Lần này con quay video hậu trường sửa quán, dựng thành phim tài liệu ngắn ‘Một tháng không cà phê’. Vui lắm luôn!”
Bà Hương bật cười. “Miễn đừng quay mẹ đang lau sàn là được.”
Cả nhà cùng cười. Dù quán tạm đóng, nhưng sự náo nhiệt vẫn chưa từng rời khỏi căn nhà.
Tuần thứ hai, căn nhà biến thành xưởng nhỏ. Ông Lâm cùng chú Tư tháo mái, sơn lại tường. Bà Hương trồng thêm chậu cây nhỏ ngoài hiên, còn Lâm Minh dán lại những bức ảnh gia đình bị bong góc. Những bức ảnh ấy kể câu chuyện họ đã cùng đi qua: ba đứng sau quầy, mẹ cầm khay bánh, em trai quay video, cô con gái ngồi viết bên cửa sổ.
Một buổi chiều, khi ánh nắng rọi xiên qua khung cửa, Lâm Minh nhìn quanh rồi nói nhỏ: “Ba, con thấy quán mình không chỉ là quán cà phê nữa.”
“Ờ, ba cũng nghĩ vậy. Nó giống như... trái tim của cả nhà mình.”
“Đúng. Và có lẽ ai từng ghé qua cũng gửi lại một chút kỷ niệm ở đây.”
Ông Lâm mỉm cười. “Nên mình gọi nó là Vintage Dream, giấc mơ cũ mà vẫn đẹp.”
Tuần thứ ba, quán dần hoàn thiện. Bức tường mới sơn màu nâu nhạt, treo lại bức ảnh “Một ly cà phê cho ký ức trở lại.” Lâm Khang đặt thêm chiếc máy quay cố định để ghi lại những khoảnh khắc mở cửa trở lại. “Con sẽ làm video ‘Ngày Vintage Dream sống lại’.”
Buổi tối, khi mọi người nghỉ tay, bà Hương lấy trong ngăn tủ ra một hộp gỗ cũ. “Anh nhớ cái này không?”
Ông Lâm nhìn kỹ: “Hộp thiệp hồi ‘Tết của ký ức’ đó hả?”
“Ừ. Em giữ lại hết. Mấy tờ này toàn lời chúc dễ thương lắm. Em nghĩ mình nên treo lại lên tường, gọi là ‘Bức tường ký ức’.”
Họ mở từng tờ, đọc lại từng dòng chữ. “Cảm ơn vì đã cho tôi một nơi để nhớ.” “Hy vọng quán này tồn tại thật lâu.” “Tôi uống cà phê ở đây, và cảm thấy mình bớt cô đơn.” Mỗi dòng chữ là một câu chuyện, một người xa lạ để lại chút tâm hồn.
Lâm Minh chậm rãi nói: “Ba mẹ thấy không, quán mình đâu chỉ là nơi bán nước, nó là nơi mọi người tìm lại bản thân.”
Bà Hương gật đầu, mắt rưng rưng. “Ừ, và nhờ thế mà mình cũng thấy hạnh phúc hơn.”
Ngày mở lại quán đến gần. Ông Lâm dán tấm bảng mới: “Vintage Dream – Vẫn là nơi để ký ức trở lại.” Câu khẩu hiệu ấy khiến cả nhà cùng mỉm cười.
Sáng ngày khai trương lại, trời nắng nhẹ. Cả nhà dậy sớm, sắp xếp mọi thứ. Bà Hương pha mẻ bánh đầu tiên sau gần một tháng, mùi thơm lan khắp gian nhà. Lâm Minh đặt cuốn sổ nhỏ trên bàn, viết dòng đầu tiên: “Ngày Vintage Dream mở cửa lại – mọi thứ vẫn như cũ, chỉ có chúng tôi là biết trân trọng hơn.”
Khách đến đông như cũ. Họ ngạc nhiên vì quán đẹp hơn, sáng hơn, ấm hơn. Có người nói: “Cảm giác như bước vào ký ức mới.” Có người viết lại lời chúc, gắn thêm tờ mới lên tường.
Giữa buổi, có vị khách cũ – ông cụ năm trước – bước vào, vẫn chiếc áo nâu, vali nhỏ. Ông mỉm cười: “Tôi đọc trên mạng thấy quán đóng, tưởng mất rồi. Hôm nay thấy mở lại, vui như gặp bạn cũ.”
Ông Lâm tự tay pha ly cà phê đen. “Bác về đúng lúc. Quán mới mà ký ức cũ vẫn còn đây.”
Ông cụ gật đầu, khẽ nói: “Có những nơi người ta không tìm để uống, mà tìm để nhớ. Cảm ơn vì chú đã giữ lại ký ức cho nhiều người.”
Khi ông rời đi, gió nhẹ thổi làm mấy tờ thiệp trên tường rung rinh. Bà Hương đứng nhìn, nụ cười nở nhẹ. “Có lẽ, chính những con người đó mới là linh hồn thật sự của quán.”
Buổi tối, cả nhà ngồi bên nhau, nhìn ánh đèn hắt lên tường mới sơn. Ông Lâm nâng ly cà phê, giọng trầm: “Một tháng đóng cửa, ba tưởng mình sẽ buồn, nhưng hóa ra lại thấy hạnh phúc. Vì nhờ vậy, mình mới nhận ra quán này không phải của riêng ba, mà của tất cả chúng ta.”
“Và của những người từng ghé qua,” Lâm Minh thêm.
“Và của mấy con mèo nữa,” Lâm Khang nói, khiến cả nhà bật cười.
Ngoài hiên, đêm nhẹ nhàng trôi qua. Tiếng chuông gió lại vang, mùi cà phê hòa trong gió, và ánh đèn từ quán hắt ra đường như một lời mời dịu dàng gửi đến mọi tâm hồn đang tìm chốn dừng chân.
Lâm Minh mở sổ, viết thêm một câu cuối: Mọi nơi từng tạm dừng đều có thể hồi sinh, nếu trong đó vẫn còn tình yêu.
Cô đặt bút xuống, khẽ cười. Cuộc sống của gia đình cô, dù trải qua bao đổi thay, vẫn như một bộ phim — có lúc ồn ào, có lúc yên tĩnh, nhưng luôn ngập tràn tiếng cười và hương cà phê không bao giờ tắt.