Cuối đông, gió từ biển thổi về thành phố mang theo chút se lạnh khiến không khí trong quán “Vintage Dream” khác hẳn thường ngày. Những ngày cuối năm luôn khiến người ta bận rộn, vừa háo hức vừa hoài niệm. Ông Lâm đang ngồi ở quầy, trước mặt là danh sách dài những việc cần làm: lau đèn, thay rèm, sơn lại biển hiệu, mua hoa mai, dọn kho… Bà Hương thì bày một chồng khuôn bánh chưng trên bàn, vừa gói vừa huýt sáo. Lâm Minh ngồi trong góc, chỉnh sửa bản in tái bản của cuốn sách đầu tay, còn Lâm Khang thì đang trang trí cây đào bằng bóng đèn led và treo lên đó… hình mèo.
“Mấy tấm hình mèo đó để làm gì vậy con?” bà Hương hỏi, giọng vừa tò mò vừa lo lắng.
“Đây là concept mới của con đó mẹ,” Khang nói, mắt long lanh. “Năm nay là năm của con mèo trong lòng con, nên con làm cây đào mèo. Mỗi tấm hình là một fan gửi về để cảm ơn MeowSmart Academy.”
Bà Hương bật cười. “Thế còn chỗ treo ảnh gia đình?”
“Ảnh gia đình mình thì để riêng góc đặc biệt chứ mẹ, con còn tính treo bảng ‘Tết của ký ức’ kìa.”
“Nghe hay đó,” ông Lâm ngẩng lên từ danh sách. “Nếu mình gọi là ‘Tết của ký ức’, thì quán năm nay nên trang trí theo kiểu hoài niệm. Con nghĩ sao, Minh?”
Lâm Minh đặt bút xuống, ánh mắt ấm áp. “Hay đó ba. Mình có thể bày vài bức ảnh cũ của cả nhà, treo thêm đèn lồng giấy, bày mâm bánh tét, bánh chưng, rồi mỗi khách đến quán đều được viết lời chúc lên thiệp đỏ treo lên cây mai.”
“Ờ, như thế vừa ấm áp vừa vui. Tết này mình không cần quảng cáo gì to tát, chỉ cần làm sao để ai đến cũng thấy như đang trở về nhà,” ông Lâm nói, giọng chậm rãi nhưng đầy xúc cảm.
Cả nhà đồng loạt gật đầu. Và thế là dự án “Tết của ký ức” bắt đầu.
Suốt một tuần, “Vintage Dream” bỗng biến thành công trường nhỏ. Lâm Khang phụ ba sơn lại biển hiệu, vừa sơn vừa hát. Bà Hương lau từng cái ly, đánh bóng từng cái muỗng, chuẩn bị nguyên liệu cho các món bánh Tết. Lâm Minh phụ chọn nhạc – cô chọn toàn bài cũ, những giai điệu nhẹ nhàng như “Nhớ mùa xuân” và “Lắng nghe mùa xuân về.”
Chiều 28 Tết, quán đã hoàn tất trang trí. Cửa ra vào treo hai chậu hoa mai vàng rực, góc tường bày bàn gỗ có khung ảnh gia đình, kế bên là tấm bảng lớn với dòng chữ viết tay: “Tết của ký ức – Hãy để lại một lời chúc cho người bạn thương.”
Khách bắt đầu ghé đông. Họ ngồi quanh bàn, nhâm nhi cà phê, ăn bánh, rồi cười nói rôm rả. Có người viết lời chúc gửi cha mẹ đã mất, có người gửi cho người yêu ở xa, có người chỉ đơn giản viết “Mong năm nay được bình an.” Những tờ giấy đỏ đung đưa dưới ánh đèn vàng, trông như những ký ức đang nhảy múa giữa không gian.
Buổi chiều hôm ấy, có một vị khách đặc biệt bước vào. Một cụ ông tóc bạc, dáng gầy, khoác áo nâu, tay cầm chiếc vali nhỏ. Ông ngồi xuống bàn gần cửa, gọi nhẹ: “Cho tôi ly cà phê đen không đường.”
Ông Lâm tự tay pha, đặt ly xuống, mùi cà phê bốc khói nghi ngút. “Bác đi xa về hả?” ông hỏi.
“Ừ, lâu lắm rồi tôi mới về lại thành phố này. Nhiều thứ đổi khác, chỉ có mùi cà phê là vẫn khiến người ta nhớ.”
Bà Hương mỉm cười: “Chắc bác có nhiều kỷ niệm với nơi này lắm.”
Ông cụ gật đầu, ánh mắt xa xăm. “Hồi trẻ tôi với vợ cũng hay ra quán cà phê nhỏ ngồi nghe nhạc Trịnh. Giờ bà ấy mất mười năm rồi. Mỗi mùa Tết, tôi lại đi tìm một nơi có thể khiến mình nhớ lại ngày xưa. May sao, đi ngang thấy quán các cô chú có tên ‘Vintage Dream’.”
Không gian chợt lắng. Ông Lâm ngồi xuống đối diện, giọng trầm: “Cháu cũng tin, mỗi người đều có một ly cà phê gắn với ký ức. Bác uống ly này, coi như thay lời chào năm cũ.”
Ông cụ khẽ cười. “Cảm ơn chú. Ly cà phê này… ngon lắm.”
Khi ông rời đi, Lâm Minh nhìn tờ thiệp ông viết rồi để lại trên cây mai. Dòng chữ run run: Cầu mong ai đã đi xa vẫn nghe được tiếng xuân này. Cô cảm thấy tim mình siết lại, rồi mỉm cười. “Ba, có lẽ đây đúng là Tết của ký ức thật.”
Ngày 30 Tết, trời trong xanh, nắng nhẹ vàng. Quán đông khách đến nỗi cả nhà phải chia nhau làm việc. Ông Lâm đứng quầy, bà Hương bưng bánh, Lâm Minh ghi chép, Lâm Khang quay video. Anh gọi đó là “Nhật ký Tết của Vintage Dream.”
Buổi trưa, khi mọi người vừa nghỉ tay, có một nhóm sinh viên ghé vào. Họ từng là ekip quay phim lần trước, hôm nay đến thăm. “Chú Lâm, quán chú hot quá! Tụi cháu đi ngang thấy đông nên ghé vô chúc Tết.”
“Ờ, cám ơn mấy đứa. Mấy đứa quay xong phim kia, khán giả khen lắm đó.”
“Dạ, nhờ chú diễn tự nhiên. À, tụi cháu có món quà nhỏ.”
Họ đưa ra tấm ảnh in khổ lớn, chụp lại cảnh ông Lâm đang pha cà phê trong phim, ánh sáng vàng và nụ cười hiền. Dưới góc ảnh ghi: “Một ly cà phê cho ký ức trở lại.”
Ông Lâm nhìn tấm ảnh rất lâu, rồi lặng lẽ treo nó lên tường quán. Tấm ảnh ấy, như một biểu tượng của cả câu chuyện gia đình – đơn giản, chân thành, nhưng đầy tình cảm.
Tối giao thừa, cả nhà đóng cửa sớm để chuẩn bị đón năm mới. Trên bàn gỗ nhỏ, họ đặt bánh chưng, mứt gừng, hạt dưa, trà nóng. Bên ngoài, pháo hoa bắt đầu nổ rực rỡ. Lâm Minh nhìn cha mẹ, em trai, rồi nói khẽ: “Năm nay là năm đầu tiên con thấy Tết có ý nghĩa thật sự.”
“Vì con có sách bán chạy?” ông Lâm trêu.
“Không, vì con có nhà.”
Bà Hương cười hiền. “Nhà thì lúc nào cũng ở đây, chỉ là đôi khi con đi xa nên quên mất.”
Khang chen vào: “Con thấy năm nay Tết của mình vui hơn mọi năm, vì ai cũng làm được điều mình thích. Ba có quán, mẹ có bánh, chị có sách, con có mèo nổi tiếng.”
Ông Lâm bật cười: “Ờ, mỗi người một ‘thương hiệu’, hợp lại thành tập đoàn nhà họ Lâm.”
“Nhưng thương hiệu lớn nhất vẫn là tình thương,” bà Hương thêm.
Cả nhà cùng cụng ly nước trà nóng, tiếng cười hòa cùng tiếng pháo ngoài phố.
Sau giao thừa, họ cùng nhau ra sân, treo những tấm thiệp chúc lên cây đào mèo. Lâm Minh nhìn hàng trăm lời chúc treo lấp lánh trong gió, thấy một tờ ghi dòng chữ ngắn: Cảm ơn vì đã cho tôi một nơi để nhớ. Cô không biết ai viết, nhưng cảm giác như đó là lời chúc dành riêng cho gia đình cô.
Đêm ấy, khi mọi người đã vào ngủ, cô ngồi lại trong quán, mở laptop, viết thêm vài dòng: Tết của ký ức không phải là Tết của những điều xa hoa, mà là Tết của những điều nhỏ bé khiến ta mỉm cười. Ở đây, mỗi tách cà phê, mỗi tờ thiệp đỏ, mỗi cái bánh, đều là lời nhắc rằng hạnh phúc luôn nằm trong tầm tay – chỉ cần ta chịu dừng lại để cảm nhận.
Ngoài kia, gió xuân khẽ lay, tiếng chuông gió vang như lời chúc năm mới. Cô ngẩng đầu nhìn tấm biển hiệu “Vintage Dream” sáng mờ trong đêm, lòng bỗng thấy an yên đến lạ. Cuộc sống vẫn tiếp tục, từng ngày, như một bộ phim dài, không cần kịch bản, chỉ cần tình yêu và những người ở bên.