Khánh năm nay ba mươi lăm tuổi. Ở tuổi mà nhiều người bạn cùng lứa bắt đầu lo lắng về chuyện sự nghiệp hay tuổi tác, thì anh lại đang ở trong giai đoạn được coi là “ổn định”: một công việc kinh doanh nho nhỏ, một căn hộ chung cư mới mua, một người vợ đảm đang và một đứa con gái sáu tuổi đáng yêu. Mọi thứ nhìn từ bên ngoài đều rất trọn vẹn, hệt như hình mẫu của một gia đình kiểu mẫu mà nhiều người mơ ước.
Khánh không phải là người quá nổi bật, nhưng lại có cái vẻ đàn ông điềm đạm, trầm lắng, tạo cảm giác an toàn cho những người xung quanh. Bạn bè hay nói anh là kiểu người "đáng tin" – nói ít nhưng làm nhiều, không bao giờ thất hứa. Trong công việc, anh cũng vậy. Anh mở một cửa hàng kinh doanh vật liệu xây dựng, rồi dần phát triển thêm mối quan hệ với các nhà thầu, công trình. Khối lượng công việc ngày càng nhiều, thu nhập cũng theo đó mà tăng lên, đủ để mua được căn hộ mới cho cả gia đình. Đó là giấc mơ mà anh và Thảo – vợ anh – đã ấp ủ suốt nhiều năm.
Thảo, vợ Khánh, trẻ hơn anh ba tuổi. Cô từng là cô gái nhiều người theo đuổi, với gương mặt sáng, dáng người thon gọn và tính cách vui vẻ. Khi còn đi học, Thảo luôn là tâm điểm trong những buổi liên hoan lớp. Khánh ngày ấy không dám nghĩ mình sẽ lấy được cô, nhưng cuối cùng, bằng sự chân thành và bền bỉ, anh đã khiến Thảo gật đầu. Tình yêu của họ không quá lãng mạn, nhưng lại bền vững. Khi bé An ra đời, Khánh nghĩ rằng mình đã có tất cả.
Buổi sáng hôm nay cũng giống như mọi ngày. Chuông báo thức reo lúc sáu giờ. Khánh tỉnh dậy, với tay tắt chuông, rồi nhìn sang bên cạnh. Thảo vẫn nằm đó, gương mặt tươi trẻ dù vừa mới ngủ dậy, mái tóc hơi rối xõa trên gối. Anh mỉm cười, kéo chăn đắp lại cho vợ, rồi khẽ ngồi dậy bước vào nhà tắm.
Tiếng chân nhỏ chạy lạch bạch ngoài phòng khách vang lên. “Bố ơi!” – giọng bé An trong trẻo cất lên. Khánh mở cửa phòng tắm, cúi xuống ôm con gái vào lòng. Cảm giác bé nhỏ, thơm tho của con làm anh bất giác thấy lòng mình dịu lại. Mọi mệt nhọc, áp lực dường như tan biến.
“Con dậy sớm thế?” – anh hỏi, khẽ véo má con.
“Con mơ thấy bố mua cho con con búp bê Elsa to bằng cái bàn luôn đó!” – bé An cười híp mắt, đôi mắt tròn xoe ánh lên vẻ ngây thơ.
Khánh bật cười. “Thôi được, cuối tuần bố đưa con đi siêu thị, xem có búp bê Elsa nào to bằng cái bàn không nhé.”
Đó là khoảnh khắc mà Khánh yêu gia đình này đến mức nghĩ rằng, dẫu có vất vả thế nào, chỉ cần còn vợ con bên cạnh, mọi thứ đều xứng đáng.
Thảo bước ra khỏi phòng, buộc tóc gọn gàng, khoác chiếc áo choàng mỏng. Cô nhìn Khánh và con cười nhẹ: “Hai bố con dậy sớm thế, làm ồn cả nhà rồi.” Giọng cô thoáng chút trêu ghẹo nhưng vẫn nhẹ nhàng, như mọi khi. Khánh nhìn vợ, bỗng nhiên thấy yên tâm. Hình ảnh người phụ nữ ấy vẫn là chỗ dựa, là gia đình mà anh đã chọn.
Ăn sáng xong, Thảo đưa bé An tới trường mẫu giáo. Khánh tranh thủ ghé qua công trình mới ở ngoại thành, chuẩn bị cho hợp đồng lớn. Ngồi trên xe, giữa dòng người tấp nập, anh nghĩ về tương lai. Căn hộ này mới mua chưa đầy một năm, vẫn còn nợ ngân hàng phải trả dần, nhưng với tình hình công việc hiện tại, anh tin rồi mọi thứ sẽ ổn. Chỉ cần anh cố gắng thêm một chút, gia đình anh sẽ không thiếu thứ gì.
Khánh không nhận ra rằng, đôi khi chính cái “cố gắng thêm một chút” ấy lại vô tình lấy đi những điều quan trọng nhất – thời gian, sự chia sẻ, và sự hiện diện bên cạnh người thân.
Buổi tối, khi trở về nhà, Khánh mở cửa căn hộ sáng đèn. Tiếng tivi trong phòng khách phát ra bộ phim hoạt hình mà bé An vẫn mê. Thảo ngồi trên sofa, mắt dán vào màn hình điện thoại, ngón tay lướt đều đặn. Thấy Khánh, cô ngẩng lên: “Anh ăn cơm chưa? Em nấu sẵn trong bếp rồi, lát anh hâm lại nhé.”
Khánh mỉm cười, gật đầu. Đó là một ngày bình thường, tưởng chừng như không có gì khác lạ. Anh vẫn nghĩ, gia đình này đang hạnh phúc. Anh không hề hay biết rằng, dưới lớp vỏ yên ả ấy, đã bắt đầu có những vết nứt rất nhỏ – những vết nứt mà một khi đã lan rộng, sẽ khó lòng hàn gắn.
Và rồi, định mệnh như thường lệ, sẽ thử thách con người ta vào lúc họ ít ngờ tới nhất.