gia đình đổ vỡ

Chương 2: Tổ ấm mới


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Căn hộ chung cư tầng mười bảy của tòa nhà nằm ngay mặt đường lớn là thành quả mà Khánh tự hào nhất trong nhiều năm lao lực. Từ ban công, có thể nhìn bao quát cả một phần thành phố với những dãy nhà san sát, đèn đường vàng vọt rải xuống như sao sa. Mỗi lần đứng ở đó, Khánh đều có cảm giác bình yên – như thể bao nhiêu nỗ lực, bao đêm thức trắng tính toán, những thương vụ thành công rồi thất bại, tất cả cuối cùng cũng gom lại thành một mái nhà che chở cho vợ và con gái.

Ngày dọn về căn hộ mới, Thảo đã cười rạng rỡ. Cô mặc váy trắng, tóc buộc gọn, cứ chạy quanh sắp xếp từng món đồ. “Anh xem này, phòng khách mà đặt bộ sofa màu kem thì hợp lắm. Bức tường này treo ảnh cưới của mình nhé. Còn phòng An thì em mua giấy dán tường hình công chúa cho con.” Giọng Thảo ríu rít, ánh mắt sáng lấp lánh như cô gái tuổi đôi mươi. Khánh ngồi trên ghế nhìn vợ, thấy lòng ấm áp. Anh nghĩ, chỉ cần vợ cười thế này, bao nhiêu cực nhọc đều xứng đáng.

Bé An ngày ấy mới vào lớp một, lon ton chạy quanh căn hộ còn đầy mùi sơn mới. Con bé cười khanh khách, thích thú vì có phòng riêng với chiếc giường nhỏ màu hồng. Nó lấy bút màu hí hoáy vẽ lên giấy rồi dán khắp tường: nào là ngôi nhà, ông mặt trời, cả hình bố mẹ nắm tay nhau. Những bức vẽ vụng về ấy, Thảo cẩn thận ép nhựa lại, treo lên như một phần trang trí.

Những bữa cơm đầu tiên trong căn hộ mới cũng trở thành ký ức đáng nhớ. Thảo chuẩn bị bữa tối tươm tất, Khánh ngồi đối diện, bé An lọ mọ với đôi đũa ngắn, thi thoảng lại làm rơi hạt cơm xuống bàn. Cả ba nhìn nhau cười, không khí gia đình tràn ngập sự ấm cúng. Khánh đã nghĩ, đây chính là “tổ ấm” mà người ta vẫn nói.

Cuối tuần, cả nhà cùng nhau ra ban công ngắm hoàng hôn. Gió lồng lộng mang theo hương khói phố xá. Khánh đặt con gái ngồi trên đùi, Thảo tựa đầu vào vai anh. Cảnh tượng ấy hệt như bức tranh gia đình hạnh phúc trong một tờ quảng cáo nhà ở. Ai đi ngang qua, nhìn thấy cũng phải ghen tị.

Nhưng ẩn dưới lớp vỏ đẹp đẽ ấy, những khe hở rất nhỏ đã bắt đầu hình thành.

Khánh ngày càng bận rộn với công việc. Căn hộ mới đồng nghĩa với những khoản vay ngân hàng, tiền học của con, chi tiêu hằng tháng – tất cả đè lên vai anh. Anh lao vào những dự án lớn hơn, gặp gỡ khách hàng nhiều hơn, về nhà muộn hơn. Thảo thì vẫn làm công việc hành chính ổn định, lương không cao nhưng đều đặn, nên phần lớn chi phí trong nhà phụ thuộc vào Khánh.

Ban đầu, Thảo tỏ ra cảm thông. Cô thường xuyên động viên: “Anh cứ lo làm việc đi, em sẽ chăm sóc nhà cửa, con cái.” Nhưng dần dần, những bữa tối chỉ còn hai mẹ con, những đêm Thảo thức chờ chồng mãi mà không thấy về, những cuộc trò chuyện ngắn ngủi, hờ hững… tất cả khiến cô thấy thiếu thốn.

Trong mắt hàng xóm, gia đình họ vẫn hạnh phúc. Ai cũng khen Thảo khéo léo, khen bé An ngoan ngoãn, khen Khánh là người chồng biết lo làm ăn. Nhưng bên trong bốn bức tường căn hộ ấy, sự im lặng đã len lỏi. Có những tối, Thảo mở tủ rượu, rót một ly vang đỏ, ngồi một mình ngoài ban công nhìn xuống thành phố. Ánh đèn xa xăm, dòng người chen chúc, nhưng trong lòng cô trống rỗng.

Khánh không để ý nhiều đến sự thay đổi ấy. Anh nghĩ rằng đàn ông chỉ cần làm việc chăm chỉ, mang lại vật chất đầy đủ thì gia đình sẽ tự khắc hạnh phúc. Anh đâu biết rằng, với một người phụ nữ, đôi khi chỉ cần một cái nắm tay, một buổi trò chuyện ngắn gọn, hay một buổi tối cả nhà cùng nhau ăn cơm đúng giờ, đã đủ để giữ gìn tình cảm.

Căn hộ mới, tưởng chừng là khởi đầu cho một chương đời hạnh phúc, hóa ra lại trở thành cái hộp chứa đầy những khoảng cách vô hình.

Một buổi tối, khi Khánh về muộn, Thảo đang ngồi trên sofa cùng con. Bé An chỉ vào cuốn truyện tranh, giọng lảnh lót:
“Bố ơi, mai bố nhớ đưa con đi công viên nhé!”

Khánh mệt mỏi, tháo cà vạt, đáp qua loa:
“Ừ, để cuối tuần bố đưa đi.”

Thảo nhìn chồng, ánh mắt thoáng buồn. Con bé tiu nghỉu, ôm sách vào lòng. Khánh không để ý, chỉ vội vàng ăn cơm rồi vào phòng làm việc. Trong đầu anh là những hợp đồng, số liệu, lịch hẹn. Anh quên mất rằng, ngay trong căn hộ mới, có một trái tim đang dần nguội lạnh.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Đang
Xem Nhiều
×