Những ngày gần đây, Khánh bắt đầu nhận ra những thay đổi ở Thảo. Cô thường ra ngoài nhiều hơn, viện cớ công việc hay gặp bạn bè. Điện thoại lúc nào cũng kè kè bên người, thậm chí mang cả vào phòng tắm – điều mà trước đây cô chẳng bao giờ làm.
Một buổi tối, khi Khánh vừa tắm xong bước ra, anh thấy Thảo đang ngồi ở mép giường, tay cầm điện thoại, gương mặt thoáng chút lo lắng rồi vội vàng bấm nút khóa màn hình khi nghe tiếng cửa mở. Ánh mắt cô lẩn tránh, miệng cười gượng:
“À… em chỉ đang xem tin tức thôi.”
Khánh khựng lại, trong lòng dấy lên chút nghi ngờ. Nhưng anh không nói gì, chỉ gật đầu rồi lặng lẽ lau tóc.
Từ hôm đó, sự cảnh giác trong anh bắt đầu lớn dần. Có lần, giữa đêm khuya, Khánh vô tình tỉnh giấc, thấy ánh sáng hắt ra từ màn hình điện thoại của vợ. Thảo nằm nghiêng, ngón tay lướt nhanh trên màn hình, nụ cười thoáng hiện. Anh nằm im, giả vờ nhắm mắt, nhưng tim lại đập mạnh từng hồi.
“Cô ấy đang nhắn cho ai?” – Khánh tự hỏi.
Nhưng ngay sau đó, anh lắc đầu, cố xua đi ý nghĩ ấy. Anh tự nhủ:
“Không thể nào. Thảo là người vợ hiền, lại thương con. Chắc chỉ là bạn bè hoặc chuyện công ty.”
Khánh hiểu rằng công việc bận rộn đã khiến anh ít quan tâm vợ. Có lẽ Thảo chỉ tìm niềm vui nhỏ từ những mẩu trò chuyện. Nghĩ vậy, anh cố trấn an chính mình.
Thế nhưng, từng chi tiết nhỏ vẫn như cái gai trong lòng anh.
Một buổi sáng, khi cả nhà chuẩn bị đi ăn sáng cuối tuần, Thảo thay đến bộ váy thứ ba mới chịu vừa ý. Cô đứng trước gương soi kỹ, tô thêm son, chỉnh lại tóc. Nhìn hình ảnh ấy, Khánh thoáng chạnh lòng. Anh nhớ ngày mới cưới, Thảo cũng từng chăm chút như vậy – nhưng chỉ khi đi cùng anh. Còn nay, ngay cả khi đi với chồng con, cô cũng tỏ ra hời hợt, nhưng khi ra ngoài một mình, lại ăn diện kỹ càng.
Khánh thở dài. Anh tự hỏi, có phải Thảo đã thay đổi, hay chính anh đang tưởng tượng ra mọi chuyện?
Buổi tối hôm đó, khi cả nhà ăn cơm, bé Ngọc hồn nhiên kể chuyện ở lớp, nhưng Thảo chỉ nghe qua loa, mắt vẫn dán vào điện thoại. Khánh khẽ nhíu mày, nhưng rồi tự nhủ: “Có thể cô ấy đang bận việc gấp.”
Anh không muốn nghi ngờ vợ. Trong sâu thẳm, Khánh vẫn tin tưởng Thảo, và quan trọng hơn, anh sợ nếu mình gặng hỏi, những vết nứt sẽ hiện ra rõ ràng hơn.
“Chắc anh nghĩ nhiều quá thôi.” – Khánh tự an ủi, ép bản thân tin rằng mọi thứ vẫn bình thường.
Nhưng khi đêm xuống, nằm cạnh vợ mà thấy khoảng cách vô hình giữa hai người ngày càng lớn, Khánh hiểu rằng, dù cố trấn an thế nào, hạt mầm nghi ngờ đã lặng lẽ gieo rễ trong tim anh.