gia đình đổ vỡ

Chương 6: Làn gió lạ trong mái nhà


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Những ngày gần đây, Khánh bắt đầu nhận thấy vợ mình khác đi. Thảo vốn giản dị, thường mặc áo thun, quần jeans khi đi làm, giờ lại chăm chút hơn hẳn. Mỗi sáng, cô đứng trước gương lâu hơn, thử đủ loại váy, thoa son, xịt nước hoa.

Khánh có thoáng nhìn, bật cười trêu:
“Dạo này công ty có kiểm tra đồng phục à? Sao em chải chuốt dữ vậy?”

Thảo giật mình, rồi che giấu bằng một nụ cười nhạt:
“Phụ nữ thì phải chăm sóc bản thân chứ. Em đâu thể để mình luộm thuộm mãi được.”

Khánh không nghĩ ngợi nhiều. Trong đầu anh, việc vợ muốn đẹp hơn cũng là điều bình thường. Nhưng rồi những chi tiết nhỏ dần chất chồng.

Một tối, gần 9 giờ, Thảo mới về nhà. Cô nói đi ăn tối với mấy đồng nghiệp. Ánh mắt cô sáng rực, nụ cười khác lạ, như thể mang theo một nguồn năng lượng mới.

Khánh hỏi:
“Đi làm về muộn thế này, con bé ở nhà cứ chờ cơm mãi.”

Thảo thản nhiên:
“Anh cho con ăn trước đi chứ. Em cũng bận lắm, có phải lúc nào cũng đúng giờ đâu.”

Câu trả lời gọn lỏn khiến Khánh chạnh lòng. Trước đây, Thảo luôn là người nhắc nhở cả nhà ăn cơm cùng nhau. Giờ, cái thói quen ấy nhạt dần, thay vào đó là những cuộc hẹn “đột xuất” mà Khánh không bao giờ được mời.

Một buổi sáng, Khánh vô tình bắt gặp trên bàn trang điểm của Thảo một thỏi son đỏ rực. Màu son táo bạo ấy chưa từng thấy cô dùng. Anh cầm lên, tò mò:

“Cái này mới mua à? Anh thấy hợp với ai trẻ trung hơn em đấy.”

Thảo giật lấy, thoáng đỏ mặt:
“Anh chê thì em cũng chẳng cần anh khen. Em mua cho mình, đâu phải để ai khác ngắm.”

Câu trả lời có phần gay gắt làm Khánh ngẩn người. Anh cười trừ, không nói thêm. Nhưng trong lòng bỗng dấy lên một nỗi bất an mơ hồ.

Những buổi tối vắng vợ ngày một nhiều. Có lần, Thảo bảo đi họp nhóm ở công ty, nhưng Khánh biết bộ phận của vợ đâu có họp muộn như vậy. Anh lặng lẽ ngồi bên con, vừa dỗ bé ăn cơm vừa nhìn đồng hồ.

Đứa trẻ hồn nhiên hỏi:
“Ba ơi, sao dạo này mẹ hay đi chơi mà không ăn cơm với mình vậy?”

Câu hỏi ngây thơ ấy như mũi kim châm vào lòng Khánh. Anh không biết phải trả lời thế nào, chỉ cười gượng:
“Mẹ bận thôi con. Mẹ sẽ về mà.”

Một lần khác, Thảo bước ra khỏi phòng trong bộ váy ôm sát, khoác chiếc áo khoác mỏng. Khánh đang ngồi trên ghế sofa, thoáng sững người.

“Đi đâu mà ăn mặc như đi dự tiệc thế?” – anh hỏi.

“À… bạn em rủ đi sinh nhật.” – Thảo nói nhanh, mắt tránh ánh nhìn của chồng.

Khánh gật đầu, cố nén cảm giác khó chịu. Nhưng trong lòng anh, một linh cảm dần hình thành: Thảo không còn giống người vợ mà anh vẫn biết.

Đêm khuya, khi Thảo về, mùi nước hoa lạ lẫm vẫn phảng phất trong không khí. Khánh quay lưng giả vờ ngủ, nhưng đôi mắt anh mở trừng trong bóng tối. Anh không dám nghĩ xa, nhưng cũng không thể phủ nhận: có điều gì đó đang thay đổi, lặng lẽ mà sâu sắc.

Trong căn hộ nhỏ vừa mua, lẽ ra phải đầy ắp tiếng cười, giờ chỉ còn lại tiếng thở dài của Khánh. Anh nhìn sang bên kia giường – nơi Thảo nằm quay lưng lại, ôm điện thoại. Màn hình sáng nhấp nháy những dòng tin nhắn.

Khánh khép mắt, tự nhủ:
“Chắc chỉ là công việc thôi… mình nghĩ nhiều quá.”

Nhưng ở sâu trong lòng, một nỗi bất an bắt đầu bén rễ, như vết nứt nhỏ trên tường, chỉ chờ ngày rộng ra.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Đang
Xem Nhiều
×