gia đình là nhà

Chương 1: Trở về quê nhà


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Hạ Linh ngồi trong khoang xe khách, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ nhưng chẳng thấy gì ngoài những luống cỏ vàng rực chạy dọc theo con đường làng. Thành phố xa hoa, nhộn nhịp đã nuốt chửng cô suốt mấy năm qua, nhưng giờ đây, đứng trước quyết định trở về quê, tim cô vẫn bồi hồi không yên. Trong tay cô là chiếc vali cũ, chứa đầy quần áo, hồ sơ công việc và cả những ký ức mà cô tưởng đã chôn sâu trong lòng.

Cô rời khỏi thành phố không phải vì thất bại, cũng không hẳn vì mệt mỏi với công việc, mà đơn giản là vì gia đình. Cha mẹ cô già đi quá nhanh, cậu em trai còn nhỏ, và căn nhà xưa cô từng gắn bó thuở thơ ấu vẫn đang đứng đó, lặng lẽ chờ đợi cô quay về. Mỗi lần nghĩ đến bữa cơm gia đình, nghĩ đến ánh mắt dõi theo cô của cha mẹ, Hạ Linh lại thấy ngực mình như bị bóp chặt.

Chiếc xe dừng trước cổng làng. Không khí nơi đây vẫn yên ả như ngày nào, khác hẳn sự ồn ào, khói bụi của thành phố. Hạ Linh kéo vali bước xuống, hít một hơi thật sâu. Mùi đất, mùi cỏ, mùi hương của những bông hoa dại ven đường khiến cô bỗng thấy lòng mình nhẹ nhõm. Một con chó nhỏ chạy ra sủa vang, nhưng khi thấy cô, nó chỉ cắm đuôi chạy theo cô như đang chào mừng cô trở về.

Những bước chân đưa cô đến cổng nhà cũ. Ngôi nhà gỗ với mái ngói đỏ, cửa sổ sơn màu xanh đã bạc theo năm tháng, vẫn giữ nguyên vẻ thân thuộc. Cây hoa hồng trước sân vẫn nở rực rỡ như ngày cô còn bé, mặc dù có phần hoang dại hơn. Hạ Linh dừng lại, tay run run đặt lên cánh cổng, nhớ lại hình ảnh cha mẹ cô đứng đó mỗi khi cô đi học về. Nỗi nhớ nhà dâng lên trào nước mắt, nhưng cô kìm lại.

Mở cánh cửa ra, một luồng không khí ấm áp của bếp lửa và mùi cơm mới nấu khiến cô bỗng thấy lòng an yên. Cha cô đang đứng bếp, chiếc áo sơ mi đã bạc màu nhưng vẫn gọn gàng, mắt ông sáng lên khi nhìn thấy cô.

“Hạ Linh… về rồi sao?” Giọng cha cô trầm nhưng ẩn chứa niềm vui khó giấu.

Cô mỉm cười, bước tới ôm ông: “Dạ, con về rồi, cha.”

Mẹ cô xuất hiện từ phòng khách, tay lau bát đĩa còn ấm, ánh mắt rạng rỡ nhưng cũng đầy lo lắng. “Con gái… con đi xa lâu quá, mẹ cứ lo…” Bà nắm tay cô thật chặt, như thể muốn giữ cô ở lại mãi trong vòng tay. Hạ Linh cảm nhận được hơi ấm, cảm giác bình yên mà lâu nay cô đã quên đi.

Cậu em trai, Hạ Vỹ, đang chơi đồ chơi trên nền nhà, nhìn thấy chị chạy ùa đến ôm cô. “Chị Linh về rồi à!” cậu reo lên, mắt sáng rỡ như chưa bao giờ thấy người chị thân yêu của mình. Hạ Linh cười, rút điện thoại ra chụp vài tấm hình ngay lập tức. Những giây phút giản dị này, cô nhận ra, mới là hạnh phúc thật sự.

Sau bữa cơm tối ấm áp, Hạ Linh đi dạo quanh nhà. Ngôi làng nhỏ vẫn giữ nguyên vẻ yên bình, không bị thay đổi bởi nhịp sống hiện đại. Những căn nhà thấp tầng san sát, đường làng trải sỏi, trẻ con chạy chơi trước sân, tiếng chó sủa xa xa. Cô dừng lại trước cánh đồng mà tuổi thơ cô từng chạy nhảy, nơi cô từng cười đùa với bạn bè và Lâm Kiệt – người bạn thuở nhỏ mà giờ đây cô chưa từng gặp lại suốt mấy năm trời.

Những ký ức ùa về khiến Hạ Linh thấy ngậm ngùi. Cô nhớ những lần trốn học đi bơi ở con sông gần đó, nhớ những trò nghịch ngợm với Lâm Kiệt, và cả những buổi tối ngồi bên đèn dầu đọc sách cùng cha mẹ. Quá khứ và hiện tại đan xen, khiến cô nhận ra: mình đã bỏ lỡ quá nhiều điều quý giá trong thành phố xa hoa.

Đêm xuống, Hạ Linh nằm trên giường cũ, lắng nghe tiếng gió thổi qua tán cây ngoài cửa sổ, tiếng chó sủa xa xa, và đôi lúc là tiếng côn trùng rả rích trong vườn. Cô nhắm mắt, tâm trí trôi về những ngày tháng êm đềm, tự hỏi mình sẽ bắt đầu từ đâu. Thành phố mang đến cơ hội và danh vọng, nhưng nơi đây, gia đình và ký ức tuổi thơ mới là thứ cô thật sự cần.

Sáng hôm sau, Hạ Linh tỉnh dậy sớm hơn thường lệ. Cô ra sân, hít thở không khí trong lành, quan sát từng chi tiết quen thuộc: hàng rào hoa giấy, bể nước cũ nơi cậu em trai từng chơi, con đường đất dẫn ra chợ làng. Cô chợt thấy lòng mình tràn đầy quyết tâm. Quê nhà không chỉ là nơi trở về, mà còn là nơi cô sẽ tìm lại chính mình.

Bất chợt, từ xa, một bóng người quen thuộc xuất hiện. Cao, dáng người thẳng, bước đi nhanh nhưng không vội, gương mặt nghiêm nghị nhưng ánh mắt ấm áp. Hạ Linh lặng người một giây, tim đập nhanh. Lâm Kiệt, người bạn thời thơ ấu, giờ đứng đó, mắt nhìn cô như chưa từng rời xa.

“Linh?” Giọng anh khẽ ngân, đầy bất ngờ nhưng cũng pha chút ngại ngùng.

Cô cười, tim vừa ấm lại vừa rối bời: “Kiệt… lâu quá không gặp.”

Khoảnh khắc ấy, tiếng gió, mùi đất, ánh sáng bình minh, tất cả như đứng lại. Hạ Linh nhận ra, trở về quê không chỉ để chăm sóc gia đình, mà còn để đối diện với quá khứ, với những người từng gắn bó, và có lẽ, cả với những cảm xúc cô đã chôn giấu bấy lâu.

Ngày hôm đó, cả Hạ Linh và Lâm Kiệt cùng đi dạo quanh làng, trò chuyện những chuyện đời thường, những mẩu ký ức nhỏ nhặt nhưng ngọt ngào. Họ cười, bông đùa, và đôi khi im lặng, chỉ để tận hưởng khoảnh khắc bình yên. Hạ Linh nhận ra rằng, đôi khi, điều quan trọng không phải là nơi bạn đến, mà là ai ở bên bạn trong hành trình đó.

Buổi chiều, khi mặt trời gần lặn, Hạ Linh đứng trước cửa nhà, nhìn những tia nắng vàng cuối ngày rọi qua hàng cây, lòng tràn đầy hy vọng. Cô biết, hành trình trở về này mới chỉ bắt đầu, và sẽ còn nhiều điều bất ngờ, thử thách, nhưng cùng với gia đình và những người thân yêu, cô sẵn sàng đón nhận tất cả.

Và trong khoảnh khắc yên bình ấy, Hạ Linh lặng lẽ mỉm cười, nhủ thầm: “Mình đã trở về nhà.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×