gia đình là nhà

Chương 2: Cuộc hội ngộ bất ngờ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, Hạ Linh thức dậy sớm như thói quen, ánh nắng len qua rèm cửa chiếu vào căn phòng cũ kỹ nhưng đầy kỷ niệm. Cô mặc bộ quần áo đơn giản, tóc buông tự nhiên, bước ra sân trước để hít thở không khí trong lành. Tiếng chim hót, tiếng côn trùng rả rích, và mùi sương mai còn đọng trên lá khiến cô cảm thấy bình yên đến lạ thường.

Khi vừa bước đến gốc cây bưởi trước sân, cô nhận thấy bóng người quen thuộc đang đứng đó, đôi tay khoanh trước ngực, dáng người cao gầy quen thuộc. Lâm Kiệt.

Anh vẫn mặc sơ mi màu sáng, quần jeans đơn giản, nhưng khuôn mặt ngày xưa giờ trưởng thành và rắn rỏi hơn. Anh nhìn cô, ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa khó giấu nụ cười.

“Chào buổi sáng, Linh,” anh nói, giọng ấm áp nhưng có chút ngượng ngùng.

Hạ Linh mỉm cười, hơi đỏ mặt: “Chào Kiệt… cậu cũng dậy sớm à?”

“À… à, tôi ra sân tập thể dục một chút,” anh giải thích, nhưng rõ ràng là anh cũng không thể che giấu sự vui mừng khi gặp cô. “Lâu quá không gặp… Linh đã thay đổi nhiều nhỉ.”

Hạ Linh hắng giọng, nhìn anh: “Cậu cũng vậy, trông chững chạc và trưởng thành hơn trước nhiều.”

Khoảnh khắc ấy, cả hai im lặng một giây, như để lắng nghe nhịp tim của nhau, và cả những kỷ niệm tuổi thơ ùa về. Họ từng là đôi bạn thân từ những ngày học mẫu giáo, từng chia sẻ mọi điều trong cuộc sống, từ những trò nghịch ngợm trong làng đến những bí mật thầm kín. Nhưng thời gian và khoảng cách đã khiến họ xa nhau, và giờ đây, gặp lại nhau, cảm giác vừa quen vừa lạ khiến cả hai đều bối rối.

“Cậu vẫn còn nhớ con đường ra bãi sông không?” Hạ Linh bất chợt hỏi.

“Nhớ chứ, còn nhớ cả lần chúng ta trốn học để đi bơi, và bị cô giáo bắt gặp nữa,” Lâm Kiệt đáp, mắt lóe lên nụ cười tinh nghịch.

Hạ Linh bật cười. “Đúng rồi, hồi đó chúng ta chẳng biết sợ gì cả. Bây giờ, nhìn lại mới thấy thời gian trôi nhanh quá…”

Lâm Kiệt nhìn cô, ánh mắt trở nên dịu dàng hơn: “Đúng vậy. Thời gian thay đổi nhiều thứ, nhưng có lẽ… có vài thứ vẫn không thay đổi.”

Hạ Linh khẽ nghiêng đầu, tự hỏi anh đang ám chỉ điều gì, nhưng không nói gì, chỉ cười nhẹ.

Người mẹ từ trong nhà gọi ra: “Linh à, xuống ăn sáng thôi, thức ăn còn nóng!”

Cả hai tiến về phía nhà, và trong bữa ăn, Hạ Linh nhận ra sự quan tâm của Lâm Kiệt không chỉ là bạn bè. Anh luôn để ý đến cách cô ăn uống, luôn dành những câu hỏi quan tâm, và đôi khi là những ánh mắt dõi theo cô mà cô chỉ nhận ra thoáng qua.

Sau bữa sáng, Hạ Linh quyết định dọn dẹp phòng khách một chút để chuẩn bị cho công việc tại quê nhà. Cha cô thở dài nhìn con gái: “Linh, về đây, mẹ cha mừng lắm. Nhưng… cẩn thận nhé, công việc ở đây không hẳn dễ dàng như ở thành phố đâu.”

“Dạ, con biết, cha,” Hạ Linh đáp, vừa cười vừa cảm thấy một chút áp lực. “Nhưng con sẽ cố gắng cân bằng giữa công việc và gia đình.”

Lâm Kiệt, đứng cạnh, gật đầu: “Nếu cần hỗ trợ, tôi có thể giúp Linh. Chúng ta cũng sẽ hợp tác trong dự án sắp tới.”

“Dự án?” Hạ Linh hỏi, hơi ngạc nhiên.

“Dự án phát triển du lịch sinh thái trong làng. Công ty tôi đang tham gia hợp tác với xã, và tôi nghe nói Linh sẽ phụ trách phần thiết kế và quản lý,” Lâm Kiệt giải thích.

Hạ Linh giật mình, vừa ngạc nhiên vừa thấy thách thức: “Vậy à… Tôi không nghĩ sẽ gặp cậu trong công việc như thế này.”

“Chắc chắn là duyên số rồi,” Lâm Kiệt cười, đôi mắt ánh lên vẻ tinh nghịch ngày xưa, nhưng pha lẫn nét trưởng thành và nghiêm túc.

Buổi chiều, Hạ Linh cùng Lâm Kiệt đi khảo sát một số địa điểm quanh làng. Những con đường đất, những ngôi nhà cũ, bãi sông nơi họ từng chơi thuở nhỏ… tất cả đều gợi lại ký ức tuổi thơ. Họ trò chuyện về dự án, nhưng xen kẽ là những câu chuyện nhỏ nhặt, những kỷ niệm vui buồn, khiến khoảng cách giữa họ dường như biến mất.

Tuy nhiên, khi nói về công việc, Lâm Kiệt trở nên nghiêm túc hơn hẳn. Anh đề xuất nhiều ý tưởng, từ thiết kế khu sinh thái, cách thu hút khách du lịch, đến phương án quản lý. Hạ Linh vừa nể phục sự chuyên nghiệp của anh, vừa cảm thấy áp lực. Đây không còn là một trò chơi hay những buổi dạo chơi tuổi thơ, mà là một dự án thực sự, đòi hỏi trách nhiệm và nỗ lực.

“Chúng ta phải làm thật tốt, Linh à. Không chỉ vì dự án, mà còn vì cả làng này nữa,” Lâm Kiệt nói, ánh mắt kiên định.

Hạ Linh gật đầu: “Dạ… Tôi sẽ cố gắng. Nhưng hy vọng cậu không quá nghiêm khắc với tôi nhé.”

Anh cười khẽ, ánh mắt ấm áp: “Đừng lo, tôi sẽ nghiêm khắc nhưng cũng biết cách đồng hành.”

Buổi chiều trôi qua trong những bước chân và tiếng cười. Khi trở về nhà, Hạ Linh cảm thấy mệt nhưng lòng tràn đầy hứng khởi. Công việc sẽ không hề dễ dàng, nhưng có Lâm Kiệt bên cạnh, mọi thứ có vẻ nhẹ nhàng hơn. Cô nhận ra rằng, đôi khi, những người thân quen từ quá khứ chính là chỗ dựa vững chắc nhất trong hiện tại.

Tối hôm đó, sau khi cha mẹ đi ngủ, Hạ Linh ra sân nhìn trời đêm. Ánh trăng soi sáng cả làng, những ngôi sao lấp lánh như những ký ức cũ còn sót lại. Cô biết, cuộc sống tại quê nhà sẽ không chỉ là những ngày bình yên đơn thuần, mà còn là những thử thách, những mối quan hệ và cảm xúc cần giải quyết. Nhưng lần này, cô không còn sợ hãi, vì cô đã có gia đình, có những người bạn cũ, và có cả những ký ức ngọt ngào làm động lực.

Hạ Linh thở dài, mỉm cười, nhủ thầm: “Đây mới chỉ là khởi đầu… và tôi sẽ không để lỡ điều gì quan trọng nữa.”

Và trong lòng cô, hình bóng Lâm Kiệt hiện lên rõ ràng, không chỉ là người bạn thời thơ ấu, mà còn là người đồng hành có thể chia sẻ cả công việc lẫn cuộc sống, cùng cô viết tiếp những chương mới của cuộc đời.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×