Sáng hôm sau, Hạ Linh thức dậy với cảm giác căng thẳng nặng nề. Mưa đêm qua còn để lại những vũng nước trên sân, mùi ẩm thấp lan tỏa trong phòng. Cô nhìn ra cửa sổ, thấy những cây cối rung rinh theo gió, như nhắc nhở cô rằng hôm nay sẽ là một ngày không hề dễ dàng.
Cô mặc nhanh bộ quần áo gọn gàng, buộc tóc cao, rồi chuẩn bị hồ sơ dự án. Trước khi ra khỏi nhà, Hạ Linh thở dài, tự nhủ: Phải kiên nhẫn, phải tin tưởng vào bản thân và Kiệt. Trần My chỉ là thử thách, không phải đối thủ.
Khi đến văn phòng dự án, Hạ Linh thấy Trần My đã đến từ sớm, đứng sắp xếp các tài liệu và máy móc. Ánh mắt cô ta đầy quyết đoán, nụ cười vẫn rạng rỡ nhưng ẩn chứa một chút thách thức.
“Chào Linh, sẵn sàng cho buổi khảo sát hôm nay chứ?” Trần My hỏi, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy chủ động.
Hạ Linh gật đầu, giọng cứng cỏi:
“Dạ, em đã chuẩn bị đầy đủ. Hôm nay chúng ta sẽ khảo sát khu vực phía Bắc, nơi dân làng còn nhiều băn khoăn về an toàn và cơ sở hạ tầng.”
Lâm Kiệt bước vào, nhìn cả hai, ánh mắt dịu dàng:
“Đúng rồi. Hôm nay là một buổi khảo sát quan trọng. Mọi người hãy phối hợp để không bỏ sót bất cứ chi tiết nào.”
Khi nhóm đến khu vực phía Bắc, bầu không khí trở nên căng thẳng. Một số người dân vẫn nghi ngại về dự án, lo rằng việc xây dựng sẽ phá vỡ môi trường sống. Trần My nhanh chóng bắt đầu đưa ra các đề xuất, luôn hướng thẳng tới Lâm Kiệt:
“Kiệt, nếu chúng ta đặt tuyến đường nghỉ chân theo hướng này, sẽ tối ưu hóa chi phí. Cậu nghĩ sao?”
Hạ Linh đứng cạnh, cảm giác trong lòng dậy sóng: Lại hỏi anh ấy trước mình… Cô hít một hơi sâu, giọng nghiêm nghị:
“Dạ, theo em, tuyến đường này sẽ ảnh hưởng đến môi trường, và cũng không an toàn cho người dân. Chúng ta nên cân nhắc phương án khác.”
Trần My nhíu mày, nhưng vẫn mỉm cười:
“An toàn là quan trọng, nhưng chúng ta cũng cần xem xét hiệu quả kinh tế. Cậu nên cân nhắc, Linh.”
Hạ Linh cảm thấy áp lực. Cô không muốn cãi nhau nơi đông người, nhưng cũng không thể nhượng bộ về vấn đề an toàn. Cô quyết định mạnh mẽ:
“Em hiểu, nhưng an toàn phải là ưu tiên. Chúng ta có thể tối ưu hóa chi phí theo cách khác, nhưng không thể mạo hiểm tính mạng người dân.”
Lâm Kiệt đứng giữa, giọng trầm:
“Được rồi, chúng ta sẽ thảo luận kỹ từng phương án. Linh, em trình bày rõ hơn để mọi người hiểu vấn đề an toàn, còn Trần My, em xem xét tối ưu chi phí theo cách khác.”
Một vài người dân bắt đầu gật gù, nhưng vẫn còn nghi ngại. Không khí căng thẳng khiến Hạ Linh cảm thấy mệt mỏi. Cô lặng nhìn Lâm Kiệt, thấy anh trầm tư nhưng vẫn kiên quyết bảo vệ cô: Anh ấy thực sự tin tưởng vào mình… nhưng sao lòng mình vẫn chộn rộn thế này?
Khi trở về văn phòng, trời bắt đầu mưa nặng hạt. Cả nhóm nhanh chóng sắp xếp hồ sơ và thiết bị. Trần My lại tiếp tục đưa ra những phương án cải thiện dự án, đôi khi lấn át Hạ Linh trong các quyết định, khiến cô cảm thấy áp lực và đôi chút ghen tuông: Liệu anh ấy sẽ tin cô ấy hơn mình không?
Lâm Kiệt nhìn thấy ánh mắt Hạ Linh, nhẹ nhàng nắm tay cô:
“Linh, cậu đừng lo. Em vẫn là người quan trọng nhất trong dự án này, không ai thay thế được.”
Hạ Linh hít một hơi sâu, ánh mắt chùng xuống, vừa cảm thấy an lòng vừa thấy bối rối: Anh ấy thật lòng nói vậy… nhưng sao mình vẫn còn e dè?
Buổi chiều, nhóm khảo sát tiếp tục tại một khu vực rừng ngập nước. Mưa nặng hạt làm đường trơn, việc đo đạc và khảo sát gặp khó khăn. Hạ Linh bị trượt chân, may nhờ Lâm Kiệt kịp thời nắm tay, giúp cô đứng vững.
Trần My bước tới, ánh mắt nhìn Hạ Linh đầy sắc bén:
“Linh, phải cẩn thận hơn. Nếu xảy ra sự cố, cả dự án sẽ bị trì hoãn.”
Hạ Linh cảm thấy căng thẳng, vừa giận vừa bực bội: Cô ấy cứ nhìn mình như đối thủ…
Lâm Kiệt thở dài, đứng giữa hai người:
“Đủ rồi. Chúng ta phải phối hợp, không phải cạnh tranh. Mọi chuyện sẽ tốt hơn nếu mọi người tin tưởng lẫn nhau.”
Sau buổi khảo sát, trời tối dần. Hạ Linh trở về nhà, ngồi trong phòng, nhìn trăng chiếu sáng qua cửa sổ. Cô nhớ lại từng hành động, ánh mắt và nụ cười của Trần My, nhận ra rằng người thứ ba vừa xuất hiện không chỉ là thử thách công việc, mà còn là thử thách cảm xúc, khiến cô phải học cách kiềm chế, tin tưởng và phối hợp cùng Lâm Kiệt.
Trong khi đó, Lâm Kiệt ngồi ở phòng khách, ánh mắt vẫn hướng về Hạ Linh. Anh thầm nghĩ: “Phải chứng minh cho Linh thấy cô ấy là quan trọng nhất. Bão giông hôm nay chỉ là thử thách đầu tiên. Phải bình tĩnh và kiên nhẫn.”
Buổi tối, Hạ Linh viết vài dòng trong nhật ký:
“Ngày hôm nay thật khó khăn. Trần My xuất hiện khiến em vừa căng thẳng vừa bực bội. Nhưng em biết, mình phải học cách kiểm soát cảm xúc, tin tưởng Kiệt và tập trung vào dự án. Gia đình và Kiệt luôn là chỗ dựa vững chắc.”
Cô nhắm mắt, thở dài, nhưng trong lòng cảm thấy quyết tâm hơn bao giờ hết: dù bão giông ngoài trời hay trong lòng, cô sẽ không để nó làm mình chùn bước.
Ánh trăng chiếu rọi ngôi làng yên bình, nhưng Hạ Linh biết rằng những ngày sắp tới sẽ còn nhiều thử thách. Và chính những thử thách đó sẽ giúp cô trưởng thành hơn, hiểu rõ giá trị của tình cảm, gia đình và trách nhiệm.