Sáng hôm sau, trời u ám như dự báo trước một cơn mưa lớn. Hạ Linh đứng bên cửa sổ, nhìn mây xám phủ kín bầu trời, cảm giác trong lòng nặng trĩu. Không khí như gợi nhắc cô rằng, ngày hôm nay sẽ không hề bình yên – không chỉ vì thời tiết, mà còn vì những xung đột tiềm ẩn từ sự xuất hiện của Trần My.
Cô bước ra sân, thấy Lâm Kiệt đang kiểm tra hồ sơ dự án. Ánh mắt anh nghiêm túc, tập trung, nhưng khi nhìn thấy cô, anh nở một nụ cười nhẹ:
“Linh à, hôm nay chúng ta phải khảo sát khu vực gần sông, nơi dân làng vẫn còn nhiều thắc mắc. Có vẻ trời sẽ mưa, nhưng không sao, chúng ta cùng cố gắng nhé.”
Hạ Linh gật đầu, cố gắng giữ bình tĩnh. Tuy nhiên, trong lòng cô vẫn còn dư âm từ những trao đổi riêng giữa Lâm Kiệt và Trần My hôm qua. Cô tự nhủ: Phải tập trung, không được để cảm xúc chi phối công việc.
Buổi sáng, khi cả nhóm đến khu vực bãi đất trống ven sông, Trần My bắt đầu đưa ra ý kiến:
“Linh, theo tôi, nếu chúng ta đặt khu nghỉ chân gần mép sông, sẽ dễ thu hút khách du lịch. Kiệt, cậu nghĩ sao?”
Hạ Linh hơi nhíu mày: Lại hỏi anh ấy trước mình… Cô cố gắng giữ giọng điềm tĩnh:
“Dạ, tôi đã khảo sát thực tế, khu vực này có nguy cơ lũ lụt cao. Nếu đặt ở đây, sẽ không an toàn cho du khách.”
Trần My mỉm cười, ánh mắt sắc bén:
“An toàn thì có thể giải quyết bằng cơ sở hạ tầng, nhưng vị trí này có thể tối đa hóa lợi nhuận. Cậu nên cân nhắc, Linh.”
Hạ Linh cảm thấy áp lực. Cô không muốn cãi nhau nơi đông người, nhưng đồng thời, cô cũng không thể nhượng bộ về vấn đề an toàn. Cô hơi căng thẳng, giọng trở nên nghiêm nghị:
“An toàn là ưu tiên hàng đầu, chị ạ. Dự án không chỉ để lợi nhuận mà còn phải đảm bảo tính bền vững và an toàn cho người dân và du khách.”
Trần My nhướn mày, vẻ mặt hơi bất ngờ vì lần đầu bị phản bác thẳng thừng, nhưng vẫn giữ nụ cười chuyên nghiệp:
“Được rồi, Linh. Tôi hiểu quan điểm của cậu. Chúng ta sẽ tìm phương án khác.”
Không khí có phần dịu lại, nhưng Hạ Linh cảm thấy căng thẳng vẫn chưa tan. Khi họ tiếp tục khảo sát, trời bắt đầu mưa lất phất. Mưa khiến bãi đất trống trở nên trơn trượt, thêm phần khó khăn trong việc di chuyển và đo đạc.
Trong lúc cả nhóm đang cố gắng bảo vệ thiết bị và hồ sơ khỏi ướt, Hạ Linh trượt chân, suýt té. Lâm Kiệt nhanh chóng nắm tay cô, kéo cô đứng vững, giọng lo lắng:
“Linh! Cậu có sao không?”
Hạ Linh thở hổn hển, nhưng vẫn cố cười:
“Dạ… không sao. Cảm ơn Kiệt.”
Trần My bước đến, nheo mắt nhìn Hạ Linh:
“Linh, cậu nên chú ý hơn. Nếu xảy ra sự cố, cả dự án sẽ bị trì hoãn.”
Hạ Linh cảm thấy ngột ngạt, trong lòng dấy lên sự bực bội: Cô ấy cứ nhìn mình như đối thủ…
Lâm Kiệt nhìn hai cô gái, thở dài, cố gắng xoa dịu:
“Đủ rồi. Mọi người hãy tập trung vào công việc. Linh, Trần My, chúng ta cần phối hợp, không phải cạnh tranh.”
Hạ Linh gật đầu, hít một hơi sâu, cố gắng kiềm chế cảm xúc. Nhưng khi tiếp tục khảo sát, Trần My vẫn liên tục đưa ra ý kiến trực tiếp với Lâm Kiệt, khiến Hạ Linh cảm thấy bị bỏ rơi và ghen tuông nhẹ.
Trở về văn phòng tạm thời sau buổi khảo sát, trời mưa nặng hạt. Cả nhóm vừa lau hồ sơ, vừa thảo luận kế hoạch. Trần My tiếp tục đề xuất các phương án tối ưu hóa lợi nhuận, luôn trao đổi trực tiếp với Lâm Kiệt. Hạ Linh đứng lặng một bên, cảm giác áp lực tinh thần tăng cao.
Lâm Kiệt nhận thấy Hạ Linh im lặng quá lâu, đi tới gần, đặt tay lên vai cô:
“Linh, sao cậu không nói gì? Có chuyện gì không?”
Hạ Linh nhìn anh, giọng hơi run:
“Em… em cảm thấy mình bị bỏ rơi trong dự án. Mọi người đều trao đổi với anh trước, còn em… như không được tôn trọng.”
Lâm Kiệt nhíu mày, ánh mắt trầm xuống:
“Linh, không phải vậy. Em luôn là người quan trọng nhất trong dự án này. Trần My chỉ là đối tác, và đôi khi cô ấy chưa hiểu hết thực tế ở địa phương. Anh xin lỗi nếu đã khiến em cảm thấy bị bỏ rơi.”
Hạ Linh nhìn anh, cảm giác vừa giận vừa hiểu: Anh ấy nói thật… nhưng sao vẫn thấy bực mình thế này?
Buổi tối, trở về nhà, Hạ Linh vẫn chưa hoàn toàn bình tĩnh. Cô ngồi trong phòng, nhìn ra ánh trăng phản chiếu trên mặt hồ, nghĩ về tình huống hôm nay. Cô nhận ra rằng, Trần My không chỉ là thử thách công việc mà còn là phép thử cảm xúc, buộc cô phải học cách kiềm chế, tin tưởng và phối hợp cùng Lâm Kiệt.
Trong khi đó, Lâm Kiệt ngồi ở phòng khách, nhìn hồ sơ dự án, nhưng ánh mắt vẫn hướng về Hạ Linh. Anh thầm nghĩ: “Mình phải chứng minh cho Linh thấy rằng cô ấy quan trọng nhất, không ai có thể thay thế cô ấy. Bão giông hôm nay chỉ là thử thách đầu tiên. Phải bình tĩnh và kiên nhẫn.”
Trước khi đi ngủ, Hạ Linh viết vài dòng trong nhật ký:
“Ngày hôm nay thật khó khăn. Trần My xuất hiện khiến em vừa căng thẳng, vừa bực bội. Nhưng em biết, mình phải học cách kiểm soát cảm xúc, tin tưởng Kiệt và tập trung vào dự án. Gia đình và Kiệt luôn là chỗ dựa vững chắc.”
Cô nhắm mắt, thở dài, nhưng trong lòng cũng cảm thấy quyết tâm hơn bao giờ hết: dù bão giông ngoài trời hay trong lòng, cô sẽ không để nó làm mình chùn bước.
Ánh trăng chiếu rọi ngôi làng yên bình, nhưng trong lòng Hạ Linh, cô biết rằng những ngày sắp tới sẽ còn nhiều thử thách. Và chính những thử thách đó sẽ giúp cô trưởng thành hơn, hiểu rõ giá trị của tình cảm, gia đình và trách nhiệm.