Trời cuối thu se se lạnh, những tán lá phong vàng rơi đầy trên vỉa hè, hòa lẫn với nhịp sống hối hả của thành phố. Lâm Diệp Minh bước ra từ cửa một quán cà phê nhỏ, tay cầm túi giấy đựng vài món đồ ăn vội. Cô thở dài, tự nhủ mình đã quá mệt mỏi với công việc không tên, đồng thời khoản nợ ngân hàng cứ ngày một chất chồng.
“Cô lại quên mang thẻ xe nữa rồi sao?” cô tự nhủ khi thấy thẻ xe trong túi đã bị bỏ quên. Thở dài, cô định quay lại quán thì bỗng một giọng nói vang lên từ phía sau:
“Cô Lâm Diệp Minh, phải không?”
Cô quay lại, và ngay khoảnh khắc đó, tim cô như bị đóng băng. Một người đàn ông đứng đó – cao ráo, gương mặt lạnh lùng, ánh mắt như lướt qua mọi thứ mà chẳng bỏ sót chi tiết nào. Anh mặc vest đen, cà vạt chỉnh tề, ánh mắt nhìn cô như một giám khảo đang đánh giá.
“À… vâng, tôi… tôi có thể giúp gì anh?” cô hỏi, cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng giọng nói vẫn lạc đi một chút.
Người đàn ông cười nhếch môi, nụ cười vừa lạnh vừa quyến rũ:
“Chúng ta cần nói chuyện… về một ‘hợp đồng’.”
Cô nhíu mày, cảm giác bất an lan tỏa. Hợp đồng? Vậy mà vừa gặp đã bắt ký hợp đồng sao?
“Xin lỗi, tôi… tôi không hiểu ý anh,” cô nói, cố gắng giữ khoảng cách.
“Ý tôi rất đơn giản,” anh trả lời, giọng đều đều, như đang phát lệnh. “Tôi cần một người… đóng vai bạn gái của tôi. Một thời gian thôi. Ở những nơi công cộng, tiệc tùng, thậm chí gặp gỡ báo chí.”
Cô nhướn mày. “Bạn gái giả… ạ?”
“Đúng. Và tôi cần một người thông minh, bình tĩnh, biết diễn. Nghe nói cô là người như thế,” anh nói, ánh mắt trực tiếp nhìn vào cô khiến cô không thể né tránh.
Một nụ cười gượng gạo lóe lên trên môi cô. “Tôi… không phải diễn viên, anh biết không?”
“Không sao. Tôi sẽ trả thù lao xứng đáng. Nếu cô đồng ý, đây sẽ là cơ hội… vừa giúp cô giải quyết vấn đề cá nhân, vừa kiếm tiền.”
Cô cứng họng. Tiền? Cơ hội? Không phải lần đầu tiên cô phải làm việc “giả mạo”, nhưng lần này… là cho một đại gia nổi tiếng, một người mà bất kỳ ai cũng phải ngẩng đầu nhìn khi anh xuất hiện.
Cô hít một hơi dài. “Vậy… thời gian hợp đồng là bao lâu?”
Anh đưa tay, nhấn mạnh từng chữ: “Ba tháng. Không quá dài, cũng không quá ngắn. Và tất nhiên, hợp đồng có điều khoản bảo mật. Chúng ta không được phép để bất kỳ ai biết đây là mối quan hệ giả.”
Cô nhíu mày. Ba tháng. Ba tháng là quãng thời gian quá dài nếu phải giả vờ… thân mật với một người cô chưa hề biết. Nhưng trong đầu cô, tiếng ngân hàng, khoản nợ đang chất đống, ánh mắt của bố mẹ cô – lo lắng và thất vọng – dồn dập.
“Ba tháng… được. Tôi đồng ý,” cô nói ra một cách lạnh lùng, nhưng bên trong, tim cô như nhảy lên.
Anh gật đầu. “Tốt. Ngày mai, chúng ta bắt đầu. Quần áo, cách cư xử, cách nở nụ cười… tôi sẽ hướng dẫn. Nhớ, không được phá vỡ hình tượng.”
Cô nuốt khan. Một “bạn gái giả” của đại gia? Thật khó tin. Nhưng cô biết, đây là cơ hội kiếm tiền nhanh chóng và an toàn nhất hiện tại.
Ngày hôm sau, Lâm Diệp Minh xuất hiện tại biệt thự sang trọng giữa trung tâm thành phố. Cánh cổng tự động mở ra, đón cô bằng ánh sáng chói chang từ đèn pha ngoài trời. Nam chính đứng đó, lặng lẽ quan sát cô từ xa, như một con báo săn mồi.
“Bắt đầu từ hôm nay, mọi hành động của cô đều phải đúng kịch bản,” anh nói. “Và hãy nhớ, bất kỳ cảm xúc thật nào… cũng sẽ gây rắc rối.”
Cô mỉm cười gượng. “Được thôi, tôi sẽ làm tốt vai trò của mình.”
Anh bước gần, thấp giọng, nhưng âm thanh đủ để cô cảm nhận sự chiếm hữu:
“Nhưng nếu tôi nói, cảm xúc thật có thể… đáng giá hơn hợp đồng này, cô sẽ tin tôi sao?”
Cô sững lại, tim đập nhanh hơn. Một người như anh, lạnh lùng và quyền lực, lại có thể khiến cô… bối rối ngay lần gặp đầu tiên.
Cuộc chơi bắt đầu. Hợp đồng đã ký. Và từ đây, những tình huống dở khóc dở cười, những hiểu lầm, những giây phút rung động sẽ lần lượt xuất hiện…