giả mạo nhưng thật lòng

Chương 2: Ngày đầu tiên làm “bạn gái giả”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, Lâm Diệp Minh thức dậy trong căn hộ nhỏ của mình, cảm giác vừa háo hức vừa lo lắng tràn ngập. Cô tự nhủ: “Ba tháng… làm sao mà sống sót qua nổi.”

Tuy nhiên, việc đầu tiên là chuẩn bị “bộ mặt hoàn hảo của một bạn gái đại gia”. Trang điểm nhẹ nhàng, tóc được uốn xoăn tự nhiên, cô mặc một bộ váy thanh lịch, đủ sang trọng nhưng không quá lố để tránh bị chú ý quá mức.

Khi bước vào thang máy, cô đã nhận ra: dù hôm nay chỉ là buổi hướng dẫn đầu tiên, nam chính – Hàn Triết Vũ – đã đứng sẵn trong sảnh biệt thự, chờ cô.

Vừa bước qua cửa, anh nghiêm nghị nói:

“Cô đúng giờ, nhưng cách đi của cô… quá thiếu tự tin.”

Cô nhún vai, cố gắng tỏ ra bình tĩnh. “Xin lỗi… tôi sẽ cố gắng.”

Anh gật nhẹ, rồi dẫn cô đi vòng quanh biệt thự. Nội thất sang trọng đến mức khiến cô suýt thốt lên. Hàn Triết Vũ không nói nhiều, chỉ dõi mắt theo từng bước đi của cô, quan sát cách cô phản ứng trước những món đồ xa hoa, những bức tranh đắt tiền, những tấm bằng khen và giải thưởng treo khắp nơi.

“Cô cần học cách… hòa nhập,” anh nói, giọng lạnh nhưng có chút âm hưởng quyến rũ khiến cô không dám nhìn thẳng. “Hãy tưởng tượng mình là một phần của thế giới này, không phải khách qua đường.”

Cô mím môi, nhủ thầm: Học cách “giả” thôi, còn cảm xúc thật… thì nhất định phải kiểm soát.

Buổi hướng dẫn đầu tiên

Anh đưa cô vào phòng khách rộng lớn, nơi đã chuẩn bị sẵn một bộ bàn ghế kiểu phương Tây, ánh sáng vàng nhẹ nhàng chiếu lên những bức tranh cổ.

“Bài học đầu tiên: cười đúng lúc,” Hàn Triết Vũ nói. “Không phải cười bừa, mà cười kiểu khiến mọi người cảm thấy thoải mái. Thử đi.”

Cô nhướn mày, “Cười sao cho đúng… kiểu quý cô hạng sang?”

Anh nhếch môi, nhấn mạnh từng chữ:

“Cô sẽ phải cười… khi tôi muốn, và không cười khi tôi không muốn.”

Cô bật cười một cách gượng gạo, cảm giác kỳ quặc tràn ngập. Chưa đầy 5 phút, cô đã cảm thấy một nỗi xấu hổ khó tả, nhưng anh vẫn tiếp tục hướng dẫn: cách ngồi, cách nắm tay, cách đi cạnh anh tại các sự kiện.

Tình huống “dở khóc dở cười” đầu tiên

Buổi trưa, anh quyết định đưa cô đi ăn thử tại nhà hàng sang trọng, nơi thường xuất hiện báo chí. Trên đường đi, anh không nói gì, chỉ im lặng. Cô tự nhủ: Được rồi, tập trung vào nhiệm vụ.

Khi bước vào nhà hàng, anh kéo ghế cho cô ngồi, nhưng vì quá căng thẳng, cô vấp vào váy, suýt ngã. Một ánh nhìn lạnh lùng từ Hàn Triết Vũ khiến cô đỏ mặt.

“Không sao,” anh nói, nhưng giọng đầy ẩn ý khiến cô vừa bối rối vừa… muốn cười.

Ngồi vào bàn, bỗng một người phụ nữ tiến đến, nhìn chằm chằm hai người:

“Anh Vũ, đây là…?”

Anh nhíu mày, rồi gật:

“Đây là Lâm Diệp Minh, bạn gái tôi.”

Cô hít một hơi dài, gượng cười. “Chào chị…”

Người phụ nữ cười nham nhở, ánh mắt như soi mói từng chi tiết. Cô nhanh chóng nhận ra: vai trò bạn gái giả không hề dễ dàng, bởi mọi ánh mắt đều đánh giá cô.

Trong khi đó, Hàn Triết Vũ vẫn bình tĩnh, đặt tay lên tay cô một cách tinh tế, khiến cô vừa bối rối vừa ấm áp.

Khoảnh khắc rung động đầu tiên

Khi bữa ăn kết thúc, trên đường trở về biệt thự, cô vô tình trượt chân trên bậc thang, và Hàn Triết Vũ kịp thời đỡ lấy. Khoảnh khắc tay họ chạm nhau, ánh mắt anh nhìn thẳng vào cô… trái tim cô đập nhanh đến mức cô không thở nổi.

“Cẩn thận,” anh nói, giọng vừa lạnh vừa trầm.

Cô nuốt khan, cố gắng giấu cảm giác: Đây là giả vờ… nhưng tim mình sao lại loạn nhịp như vậy?

Kết thúc ngày đầu tiên

Về đến biệt thự, anh dẫn cô đi quanh một lần nữa, kiểm tra từng chi tiết: cách cô cười, cách cô đi, cách cô giữ khoảng cách…

“Ngày đầu tiên… tốt. Nhưng còn nhiều việc phải học. Hãy nhớ, tôi không muốn thấy bất kỳ sai sót nào trước công chúng,” anh nhấn mạnh.

Cô gật đầu, vừa căng thẳng vừa… tò mò. Mặc dù đây là công việc, nhưng cô không thể phủ nhận cảm giác rung động lạ thường khi bên anh.

Ngày đầu tiên kết thúc, nhưng Lâm Diệp Minh biết rằng ba tháng sắp tới sẽ là chuỗi ngày đầy bất ngờ, hài hước, căng thẳng… và có thể là rung động thật sự.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×