giả mạo nhưng thật lòng

Chương 15: Bóng Hình Trong Gương


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Một tuần sau vụ việc ở bến cảng, thành phố dần trở lại nhịp sống thường ngày.

Tin tức về vụ bắt cóc được khéo léo ém xuống, Hàn Triết Vũ không xuất hiện công khai, chỉ gửi thông cáo báo chí ngắn gọn:

“Mọi vấn đề đã được xử lý. Hàn Thị cam kết minh bạch và sẽ bảo vệ danh dự của tất cả những người liên quan.”

Còn Lâm Diệp Minh — cô ở lại biệt thự ven biển, nghỉ ngơi, tránh xa truyền thông.

Nhưng nỗi bất an trong cô chưa từng biến mất.

Buổi chiều, khi ánh hoàng hôn nhuộm vàng mặt biển, cô nhận được một phong thư không đề tên.

Bên trong chỉ có một tấm ảnh cũ:

Cô – trong bộ đồng phục sinh viên, đứng cạnh Hàn Triết Vũ, và phía sau là một cô gái đang cười rất tươi.

Cô giật mình.

Đó là Tống Lam, người bạn thân từng học chung đại học, cũng là người mà cô tưởng đã mất liên lạc từ lâu.

Phía sau bức ảnh là dòng chữ viết tay:

“Em vẫn nợ chị một lời xin lỗi.”

Bàn tay cô run lên. Ký ức tràn về như cơn sóng dữ — những năm tháng ấy, Tống Lam từng yêu thầm Hàn Triết Vũ, còn cô lại là người được anh chọn.

Một cuộc tình tay ba lặng lẽ tan vỡ, để lại những tổn thương không lời.

Tối đó, khi Hàn Triết Vũ trở về, cô đặt tấm ảnh lên bàn.

“Anh còn nhớ cô ấy chứ?” – giọng cô khẽ, nhưng trong đáy mắt là cơn sóng ngầm.

Anh sững lại, ánh nhìn chậm rãi.

“Nhớ. Tống Lam từng là trợ lý của anh trước khi anh lập Hàn Thị.”

“Và là người từng yêu anh.” – cô nói tiếp, không phải như lời trách, mà như một sự xác nhận.

Anh im lặng vài giây rồi đáp:

“Phải. Nhưng mọi thứ đã kết thúc từ lâu.”

“Thật sao?” – cô nhìn thẳng vào anh. “Vậy tại sao người đứng sau Trương Dật Khôi… lại là cô ấy?”

Không khí trong phòng đột nhiên lặng đi.

Anh khẽ siết tay, giọng trầm hẳn:

“Em… biết rồi à?”

“Là cô ấy gửi ảnh cho em.” – cô đáp, giọng nghẹn. “Nếu không có người giúp, Trương Dật Khôi không thể đụng được vào hệ thống Hàn Thị. Chỉ người từng nắm mật khẩu cũ của anh mới làm được điều đó.”

Anh nhắm mắt, hít sâu.

“Anh đã từng nghi ngờ… nhưng không muốn tin.”

Đêm ấy, anh ngồi một mình trong phòng làm việc.

Gió biển thổi lật từng trang tài liệu, ánh đèn bàn hắt lên gương mặt căng thẳng.

Trên màn hình, hồ sơ truy xuất máy chủ hiện rõ — địa chỉ IP cuối cùng đăng nhập trái phép thuộc về Tống Lam.

Cánh cửa khẽ mở, Lâm Diệp Minh bước vào, cầm trên tay hai tách cà phê.

“Anh không định nghỉ chút sao?”

Anh khẽ lắc đầu. “Nếu cô ấy thực sự đứng sau, anh cần biết tại sao.”

Cô ngồi xuống đối diện, nhìn anh rất lâu rồi nói chậm rãi:

“Có lẽ cô ấy không chỉ muốn trả thù vì anh… mà vì cả em.”

Anh ngẩng lên, ánh mắt chạm vào cô — trầm, sâu và đau đớn.

Cô kể lại: “Trước đây, em từng nghi ngờ Lam là người gửi tin nặc danh đến công ty quảng cáo, khiến em bị mất hợp đồng. Khi đó em nghĩ chỉ là sự ganh tị nhỏ… không ngờ lại thành hận thù thật sự.”

Đêm dài dần trôi.

Trên bàn, hai tách cà phê nguội lạnh.

Anh khẽ nói, giọng khàn đặc:

“Anh từng nợ cô ấy một lời xin lỗi. Vì đã chọn anh, em phải chịu tất cả những tổn thương này. Nhưng anh hứa, sẽ kết thúc chuyện này trong yên bình.”

Cô nhìn anh, gật nhẹ.

“Không phải bằng cách trả thù… mà là bằng sự thật.”

Anh khẽ cười, ánh mắt dịu lại.

“Đúng. Chúng ta không cần chứng minh mình mạnh hơn, chỉ cần không để hận thù biến mình thành kẻ giống họ.”

Sáng hôm sau, anh nhận được email nặc danh — chỉ vỏn vẹn một dòng:

“Nếu anh thật sự muốn hiểu vì sao, hãy đến nơi chúng ta từng bắt đầu — phòng tranh cũ của trường đại học.”

Phía dưới là ký hiệu L.

Anh đứng lặng trước màn hình, rồi quay sang nhìn cô:

“Có lẽ đã đến lúc gặp cô ấy… lần cuối.”

Cô gật đầu, khẽ nắm tay anh:

“Đi đi. Đừng mang theo oán hận.”

Bên ngoài cửa sổ, bình minh dần lên, ánh sáng phản chiếu trên mặt biển lấp lánh như gương.

Cô nhìn theo bóng anh rời đi, lòng thấp thoáng một linh cảm — rằng cuộc gặp ấy không chỉ là lời giải cho quá khứ, mà còn là khởi đầu cho một sự thật lớn hơn, có thể thay đổi tất cả.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×