giả mạo nhưng thật lòng

Chương 14: Bến Cảng Trong Đêm


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Gió biển thổi lạnh buốt, mang theo mùi muối nồng nặc và hơi xăng dầu.

Kim đồng hồ chỉ đúng 0 giờ.

Bến cảng cũ hoang vắng, chỉ còn ánh đèn vàng nhạt chập chờn, phản chiếu lên vũng nước loang lổ.

Hàn Triết Vũ bước xuống từ chiếc xe đen, dáng người thẳng, ánh mắt lạnh băng.

Trên tay anh chỉ có một chiếc điện thoại và một khẩu súng tín hiệu. Không vệ sĩ, không bảo an — chỉ một mình.

Từ xa, tiếng động cơ vang lên.

Một chiếc xe tải dừng lại ở rìa cầu cảng. Cửa sau mở ra, hai bóng người lôi ai đó xuống — Lâm Diệp Minh.

Cô bị trói tay, miệng dán băng keo, mắt vẫn mở to, ánh nhìn hoảng sợ.

Anh siết chặt nắm tay, từng mạch máu nổi lên nơi cổ.

Một người đàn ông bước ra khỏi bóng tối.

Ánh sáng chiếu lên gương mặt hắn — Trương Dật Khôi, phó giám đốc truyền thông của Hàn Thị, người mà anh từng tin tưởng nhất.

“Anh đến thật.” – Trương Dật Khôi cười nhạt, giọng trơn tuột.

“Không mang theo ai à? Tôi nghĩ tổng tài Hàn phải thông minh hơn chứ.”

Hàn Triết Vũ nhìn hắn, từng chữ phát ra chậm rãi:

“Thả cô ấy ra. Chuyện giữa tôi và cậu, không cần kéo người vô tội vào.”

“Người vô tội?” – Dật Khôi bật cười. “Cô ta là nguyên nhân khiến anh hủy bỏ dự án Snow. Anh có biết tôi mất bao nhiêu năm để leo lên vị trí đó không? Chỉ một quyết định của anh, mọi thứ tan tành.”

Anh khẽ nheo mắt, giọng trầm xuống:

“Vì anh gian lận dữ liệu. Vì anh phản bội niềm tin của tôi.”

“Niềm tin?” – Dật Khôi cười khinh khỉnh. “Niềm tin không nuôi nổi ai, Triết Vũ à. Còn tiền thì có.”

Hắn ra hiệu cho đàn em giữ chặt Lâm Diệp Minh.

“Anh có hai lựa chọn: chuyển giao toàn bộ cổ phần Hàn Thị cho tôi, hoặc… nhìn cô ta biến mất giữa biển đêm.”

Không khí đặc quánh.

Hàn Triết Vũ không đáp. Anh chậm rãi đặt điện thoại xuống, bước từng bước về phía trước.

Tiếng giày va vào nền xi măng, khô khốc và vang xa.

“Cậu nghĩ tôi sẽ khuất phục?” – Anh nói, giọng trầm, gần như thì thầm.

“Không. Tôi nghĩ anh sẽ hi sinh.” – Dật Khôi nhếch mép. “Anh vốn là kiểu người như thế mà.”

Bất ngờ, từ xa vang lên tiếng còi cảnh sát.

Đèn pha loé sáng, hàng loạt xe tuần tra lao vào bến cảng.

Dật Khôi giật mình, quay ngoắt lại.

Hàn Triết Vũ cười nhẹ:

“Anh nghĩ tôi sẽ đến đây một mình thật à? Tôi chỉ đến trước, không có nghĩa là tôi đến một mình.”

Đội đặc nhiệm xông vào, bao vây toàn bộ khu vực.

Trong lúc hỗn loạn, Dật Khôi túm lấy Lâm Diệp Minh, định kéo cô làm lá chắn.

Cô vùng vẫy, cắn mạnh vào tay hắn.

Hắn gào lên đau đớn, buông ra — và bị khống chế trong chớp mắt.

Khi mọi thứ kết thúc, mưa lại bắt đầu rơi.

Cảnh sát đưa Dật Khôi đi, hắn ngoái lại nhìn Hàn Triết Vũ, giọng khàn đặc:

“Anh thắng rồi… nhưng anh không biết hết đâu. Người đứng sau tôi… vẫn chưa lộ mặt.”

Anh đứng lặng, đôi mắt tối lại.

Một cơn gió lạnh thổi qua, kéo theo cảm giác bất an mơ hồ.

Anh quay lại, nhìn cô.

Cô đứng đó, mưa làm tóc rối bết vào má, ánh mắt mờ đi nhưng vẫn sáng lấp lánh.

“Em ổn chứ?” – Anh hỏi, giọng khẽ.

Cô gật đầu, nghẹn ngào: “Nếu anh đến trễ một chút thôi…”

Anh cắt ngang, giọng dịu lại:

“Anh sẽ không bao giờ để điều đó xảy ra.”

Trên đường trở về, cô ngồi trong xe, im lặng nhìn ra cửa kính.

Biển đêm lùi lại phía sau, nhưng trong lòng cô, vẫn còn một nỗi sợ chưa thể gọi tên.

Cô quay sang hỏi:

“Anh… tin rằng mọi chuyện kết thúc rồi sao?”

Hàn Triết Vũ không đáp. Anh nhìn thẳng phía trước, nơi ánh đèn xa xăm đang nhòe dần trong mưa.

Ánh mắt anh phản chiếu trong gương — sâu, lạnh, và cảnh giác.

“Chưa đâu, Diệp Minh. Trò chơi này… mới chỉ bắt đầu thật sự.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×