Sáng hôm sau, Lâm Diệp Minh thức dậy với cảm giác vừa háo hức vừa lo lắng. Ngay cả khi đã trải qua buổi tiệc tối hôm trước, cô vẫn không thể quên ánh mắt lạnh nhưng quyến rũ của Hàn Triết Vũ. Ba tháng hợp đồng… cô tự nhủ, phải cố gắng giữ bình tĩnh.
Cô chọn một bộ váy thanh lịch, nhẹ nhàng nhưng vẫn đủ nổi bật để hợp với hình ảnh bạn gái của một đại gia. Khi bước vào biệt thự, Hàn Triết Vũ đã đứng sẵn tại phòng khách, vẻ mặt nghiêm nghị.
“Cô đã sẵn sàng chưa?” anh hỏi, giọng lạnh lùng.
“Dạ, sẵn sàng,” cô đáp, cố gượng nở nụ cười.
Anh gật nhẹ rồi dẫn cô đến khu vực phòng tập riêng. “Hôm nay, chúng ta sẽ luyện tập cách di chuyển và nói chuyện trước công chúng. Không được mắc lỗi, nếu không sẽ gây ấn tượng xấu.”
Cô hít một hơi thật sâu, tự nhủ: Diễn vai thôi, không có cảm xúc thật. Nhưng ngay khi anh đứng gần, chỉ cách vài bước chân, cô cảm thấy tim mình như nhảy lộn.
Buổi luyện tập bắt đầu với những tình huống tưởng chừng đơn giản nhưng lại khiến cô lúng túng. Khi anh bảo cô nắm tay anh theo cách tự nhiên, cô lại loạng choạng, suýt trượt chân. Hàn Triết Vũ nhanh chóng đỡ lấy, ánh mắt nhìn cô đầy chiếm hữu khiến cô đỏ bừng.
“Cẩn thận hơn,” anh nói, giọng trầm.
Cô hít một hơi, cố gắng lấy lại bình tĩnh. “Dạ, tôi sẽ chú ý.”
Sau buổi luyện tập, anh dẫn cô đi uống cà phê tại quán quen. Trên đường, cô vô tình vấp vào gót giày, làm túi xách rơi xuống đất. Hàn Triết Vũ chộp lấy ngay, tay anh chạm nhẹ vào cổ tay cô, khiến cô cảm giác một luồng điện chạy qua người.
“Cô có ổn không?” anh hỏi, giọng bình thản nhưng ánh mắt không rời cô.
“Dạ… ổn,” cô trả lời, cố nở nụ cười gượng.
Khi họ ngồi vào bàn, hai tách cà phê bốc hơi nghi ngút. Cô chưa kịp hít một hơi thở dài thì một cô gái trẻ tiến đến, rõ ràng là một khách quen của quán. Ánh mắt cô ta chăm chú nhìn Lâm Diệp Minh, rồi nói nhỏ với Hàn Triết Vũ:
“Anh Vũ, hôm nay lại dẫn cô này đi sao? Cô ấy… mới quá nhỉ?”
Hàn Triết Vũ nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng:
“Cô ấy đã được hướng dẫn, không có gì phải lo.”
Cô gái kia nhếch môi, ánh mắt dò xét, rồi rút lui, để lại cô và Lâm Diệp Minh trong sự căng thẳng nho nhỏ. Cô hít sâu, tự nhủ: Ba tháng này chắc chắn không hề dễ dàng.
Chiều đến, họ trở về biệt thự. Hàn Triết Vũ đưa cô đi tham quan thêm một lần nữa, kiểm tra cách cô cười, cách cô đi, cách cô nói chuyện. Cô dần nhận ra, dù đây là công việc, nhưng sự gần gũi với anh khiến trái tim cô rung động không kiểm soát được.
Đến phòng làm việc, anh ngồi đối diện cô, đặt một tách trà trước mặt:
“Cô biết không, diễn xuất của cô hôm nay đã tiến bộ. Nhưng nếu muốn hoàn hảo, cô phải học cách kiểm soát cảm xúc thật của mình. Một nụ cười không đúng lúc có thể phá hỏng mọi thứ.”
Cô cười nhẹ, cảm giác vừa mệt vừa thú vị: Hóa ra công việc giả vờ cũng không hề đơn giản, nhưng lại hấp dẫn đến khó tin.
Một lúc sau, Hàn Triết Vũ đứng dậy, đi đến gần, cúi thấp người, ánh mắt nhìn thẳng vào cô:
“Nhưng tôi không chỉ muốn cô diễn… cảm xúc thật, đôi khi, lại quan trọng hơn bất cứ hợp đồng nào.”
Cô nuốt khan, tim đập nhanh. Đây là lần đầu tiên anh nói những lời khiến cô không thể xem là giả vờ nữa. Khoảnh khắc anh đứng gần, tay đặt lên tay cô một cách tự nhiên, khiến cô cảm thấy vừa ấm áp vừa run rẩy.
Cô lùi lại một bước, cố gắng lấy lại bình tĩnh. “Anh… anh đùa thôi chứ?”
Anh nhếch môi, ánh mắt lấp lánh:
“Không, tôi nghiêm túc. Nhưng đừng để cảm xúc thật ảnh hưởng đến hợp đồng. Ba tháng không dài, nhưng đủ để… rắc rối.”
Cô thở dài, cảm giác vừa hồi hộp vừa lo lắng tràn ngập. Ba tháng hợp đồng… liệu cô có thể giữ trái tim mình an toàn trước nam chính lạnh lùng nhưng quyến rũ này?
Ngày đầu tiên bắt đầu vai trò “bạn gái giả” kết thúc, nhưng Lâm Diệp Minh biết rằng những tình huống dở khóc dở cười, hiểu lầm, và những rung động thật sẽ còn tiếp tục.
Và cô cũng biết, từ đây, mỗi ngày bên Hàn Triết Vũ sẽ là một thử thách… không chỉ với công việc, mà còn với trái tim của chính cô.