Ba ngày sau buổi tiệc từ thiện, mạng xã hội ngập tràn hình ảnh của Hàn Triết Vũ và Lâm Diệp Minh. Dưới bài đăng, hàng nghìn bình luận bùng nổ — người chúc phúc, người châm chọc, kẻ soi mói.
“Bạn gái mới à?”
“Chắc lại chiêu quảng bá thôi.”
“Trông cô ta… giả tạo quá.”
Lâm Diệp Minh kéo chăn trùm đầu, khẽ rên một tiếng. Cô không quen với kiểu chú ý này, đặc biệt là khi mọi người đều cho rằng cô “đào mỏ” hay “leo cao”.
Cốc cốc.
Tiếng gõ cửa vang lên. Cô vội ngồi dậy, chỉnh lại tóc. Hàn Triết Vũ xuất hiện với bộ vest đen, cà vạt lỏng, tay cầm điện thoại.
“Chuẩn bị đi. Một tiếng nữa chúng ta có buổi gặp mặt đối tác ở nhà hàng Ý.”
Anh nói như ra lệnh, không thèm nhìn cô.
“Lại đi sao?” Cô hỏi, giọng mệt mỏi. “Tôi tưởng hôm nay nghỉ.”
“Lịch của tôi, cô phải theo.” Anh đáp ngắn gọn, quay người bước đi.
Cô nhìn theo bóng lưng anh, cắn môi. Từ sau buổi tiệc, anh lạnh hẳn. Không còn những ánh nhìn ấm áp hay chạm tay ngẫu nhiên. Tất cả quay lại đúng “khuôn khổ hợp đồng”.
Nhưng trái tim cô… lại không thể quay lại như trước nữa.
Tối đó, nhà hàng Ý ngập ánh đèn vàng ấm áp. Cô mặc váy đỏ bó sát mà stylist của anh chuẩn bị, bước đi chậm rãi theo sau. Anh đi trước, cao ráo, phong độ, như thể cả thế giới xoay quanh mình.
Tại bàn VIP, đối tác là một người đàn ông trung niên và một cô thư ký trẻ — xinh đẹp, gợi cảm, ánh mắt liên tục liếc về phía Hàn Triết Vũ.
“Anh Vũ, hôm nay thật bất ngờ. Cô gái này là…?” người đàn ông hỏi.
“Bạn gái tôi,” anh trả lời gọn.
Cô thư ký bật cười khẽ, giọng lả lơi:
“Trông có vẻ thân mật lắm. Nhưng tôi nhớ, tuần trước anh vẫn đi một mình mà?”
Lâm Diệp Minh hơi khựng lại. Ánh mắt cô chạm phải ánh nhìn sắc bén của người đối diện. Trong thoáng chốc, cô hiểu — người phụ nữ kia không chỉ là thư ký, mà còn từng là “ai đó” trong quá khứ của anh.
Suốt bữa ăn, cô thư ký cố tình đụng tay anh khi rót rượu, ngả người cười quá mức thân mật. Mỗi lần như thế, Lâm Diệp Minh lại cảm thấy một tia ghen lạ lùng len lỏi trong lòng.
Khi tiệc gần kết thúc, Hàn Triết Vũ rời bàn nghe điện thoại. Cô thư ký liền nghiêng người về phía Lâm Diệp Minh, nói nhỏ đủ để cô nghe:
“Cô có biết anh ấy không thích kiểu phụ nữ bám dai không? Đừng tự ảo tưởng vị trí của mình.”
Cô cắn môi, cố giữ bình tĩnh. “Cảm ơn lời khuyên. Nhưng ít nhất hiện tại, tôi là người anh ấy công khai đi cùng.”
Cô thư ký nhướn mày, cười lạnh. “Công khai không có nghĩa là được yêu.”
Khi Hàn Triết Vũ quay lại, ánh mắt anh lướt qua hai người. “Có chuyện gì à?”
“Không,” Lâm Diệp Minh đáp, giọng đều đều.
Trên đường về, không khí im lặng. Xe lướt qua dãy đèn phố, phản chiếu lên khuôn mặt anh ánh sáng lạnh.
“Cô có chuyện gì sao?” anh hỏi, mắt vẫn nhìn thẳng.
“Không có.”
“Cô im lặng từ nãy.”
“Tôi mệt thôi.”
Anh khẽ nghiêng đầu, liếc nhìn cô:
“Nếu là vì buổi tối nay, cô không cần để tâm. Tôi không có mối quan hệ gì với cô ta nữa.”
Cô đáp nhẹ, nhưng giọng có chút chua chát:
“Anh không cần giải thích. Tôi chỉ là bạn gái hợp đồng mà thôi.”
Chiếc xe phanh gấp nhẹ. Anh quay sang, ánh mắt sâu thẳm.
“Cô biết mình đang nói gì không?”
“Tôi chỉ nói thật.”
Anh bất ngờ nghiêng người tới, khoảng cách giữa họ gần đến mức cô có thể cảm nhận hơi thở ấm nóng của anh.
“Đừng nói mấy lời đó với tôi. Tôi ghét kiểu phủ nhận cảm xúc.”
Cô sững sờ. Trong khoảnh khắc ấy, trái tim cô đập loạn nhịp. Anh đang giận thật — và có gì đó trong giọng anh khiến cô không thể xem là “đóng vai” nữa.
Anh nói khẽ, giọng trầm hơn:
“Nếu tôi ghen, cô sẽ làm gì?”
Cô nhìn anh, hoang mang. “Ghen? Với ai?”
“Với bất kỳ ai nhìn cô quá lâu.”
Không khí trong xe trở nên nặng nề. Hơi thở anh nóng rát, ánh mắt như thiêu đốt. Cô cảm nhận được rõ ràng một ranh giới mỏng manh đang bị phá vỡ.
“Anh… đang nói đùa, đúng không?”
Anh không trả lời. Chỉ khẽ chạm vào cằm cô, giọng thấp hẳn:
“Giả hay thật, tôi không muốn ai khác chạm vào cô.”
Cô run lên, ánh mắt rối loạn. Môi anh gần kề, đủ khiến không khí như đông đặc lại. Nhưng ngay trước khi khoảng cách đó biến mất, anh dừng lại, khẽ cười nhạt:
“Cô nên nhớ — tôi không làm gì vượt hợp đồng trước khi cô sẵn sàng.”
Nói xong, anh ngả người ra ghế, khởi động xe. Còn cô ngồi đó, tim đập thình thịch, vừa sợ hãi vừa… mong chờ điều gì đó mà chính cô cũng không dám thừa nhận.