Giá Như Năm Đó

Chương 1: Chương 1


trước sau


Năm đó, cha tôi lấy một người đàn bà trẻ làm vợ.
Người đó không sinh ra tôi, nếu giả sử là bà ta sinh ra tôi ra thì đoán chừng ba tôi đang ở trong nhà đá đập muỗi, đếm lịch thay vì như bây giờ làm chủ một sạp bán báo, hằng ngày chỉ việc mặc quần đùi mát mẻ ngồi đọc tin tức trên một chiếc ghế nhựa trước sạp báo mà nhịp giò.
Hồi mới lấy bả, ổng 45 tuổi còn bả 33.
Tôi 20, còn nó 16.
Nó là con riêng của bả. Nó 16 tuổi khi bước vào nhà tôi, số tuổi đã tố cáo đức hạnh của mẹ nó, người đàn bà sinh con ở tuổi 17 thì khỏi nói đức hạnh vẻ vang cỡ nào rồi, tôi cũng chẳng đủ ngôn từ để ca ngợi nhiều thêm. Có một cụm từ, một hình ảnh quen thuộc trong cổ tích mà khi nhắc tới bả tôi muốn nói về…đó chính là “mụ dì ghẻ”!
Chẳng ai gọi mẹ kế thương yêu và hết mực săn sóc con chồng bằng chữ “mụ” cả, nên…cũng đủ hiểu rồi hen. Tôi chẳng muốn nói về bả nhiều, người tôi muốn nói nhiều về, chính là “nó”.
Con của “mụ dì ghẻ”, nếu có ngôn từ nào hoa mĩ nhất để miêu tả về một thằng con trai thì cho tôi xin nói về nó. Tùng Kha 16 tuổi, nó là mặt trời của lớp học, của khối học, của cả trường học của nó và đương nhiên tính gia đình tôi nữa. Nó đẹp trai, mắt đen láy, mũi cao, đôi môi mảnh hay cười nhỉnh lên kiểu kiêu ngạo và mái tóc lúc nào cũng được vuốt ngược trông rất bất cần đời, dáng vóc cũng rất cao, nó lại thông minh, nó vô cùng được nhiều cô gái thích…nó là tất cả những thứ tôi có mơ cũng không có được.
Nhớ năm đó tôi hai mươi tuổi, người gầy còm, ốm như con khô, mặt mài cũng không có nét gọi là đẹp trai, lại lầm lì ít nói nên không được ai quan tâm chú ý. Nói thật thì sau khi ba mẹ li hôn, tôi mắc trầm cảm suốt một thời gian dài. Bạn không tưởng tượng được nỗi sợ hãi của một người bị trầm cảm tới nỗi không dám nói chuyện với người khác, mỗi lần nói chuyện với ai đều cố gắng không nhìn thẳng họ, trở về nhà rồi thì chui rúc trong căn phòng 10m2 không muốn ra ngoài nữa, cảm giác rất ghét, rất sợ ai ở ngoài cánh cửa đập cửa và gọi tên của mình. Tôi ở tuổi 20 chính là như vậy.
Và tuổi 20, tôi không có việc gì để làm, học hành không tới, suốt ngày nhốt mình trong phòng để viết tiểu thuyết, chơi game, thủ d*m, thậm chí nói tôi còn bị rối loạn hành vi tình dục khi chọn cách xem những bộ phim s*x để giải tỏa căng thẳng và đó cũng là bắt đầu cho những sai lầm không thể cứu vãn.
Không ai biết tôi là gay, tôi cũng chọn cách dấu đi sự thật vì đoán chừng sẽ không có người nào chịu khuyên nhủ hay động viên mình mà thay vào đó họ sẽ nhổ nước bọt vào mặt tôi, mắng tôi đồ biến thái.
Mụ dì ghẻ là đầu tiên, đến ba tôi, ổng cũng chẳng ưa gì một thằng ăn bám vô tích sự như tôi và còn Tùng Kha. Mối quan hệ giữa tôi và Tùng Kha ngay ban đầu đã không mấy tốt, tôi thừa nhận mình không phải người tốt đẹp gì nhưng nó thậm chí còn tệ hơn, nó hay nhìn người khác kiểu khinh khỉnh và bất cần, nhưng giống như kiểu bạn đẹp trai thì bạn có quyền, xung quanh nó chẳng bao giờ thiếu người vây quanh.
“Mụ dì ghẻ” – mẹ ruột nó đương nhiên cưng nó như vàng, nhưng ba tôi, ba tôi còn thương nó hơn cả con ruột, hơn cả cục kim cương, tối ngày cứ…”Kha ơi, hôm nay con muốn ăn gì để ba đi mua?”, “Kha ơi con có muốn cái máy tính không? (Năm 2003, máy tính là thứ xa xỉ đối với bọn học sinh ở địa phương chúng tôi). Bọn họ sẵn sàng cung phụng nó, nó sống giống như ông hoàng và tôi chỉ là tên đầy tớ vừa xấu xí vừa hèn mọn.
Nhà tôi năm đó cũng có thể gọi là khá giả nhất trong vùng, có hai dãy phòng trọ cho thuê, thu nhập hằng tháng rất cố định nên tôi cũng không cần ra ngoài làm việc nhưng bị ăn mắng như là tiền lương nhận vào mỗi ngày.
“Thằng vô dụng, tối ngày cứ lếch ra lếch vào, tao nói…tháng này mày không chịu đi làm thì đừng có trách sao mà tao ác bỏ đói mày!!” – Mụ dì ghẻ đẩy cửa bước vào phòng và điểm tâm sáng cho tôi là một tràn mắng nhiếc tầm mười phút.
Tôi cuộn người trên giường, bít đầu bít đuôi, như không nghe và cũng không thèm phản ứng.
Bả giận quá lấy cục tạ mà thằng Tùng Kha tập bỏ dở trước cửa phòng, ném thẳng lên người tôi.
Ngày đó bắp đùi tôi tím thẫm phải đi cà nhắc và cả ngày đó bụng cũng đói meo.
Tùng Kha hay đem bạn về nhà, hôm đó nhà chỉ có tôi với nó, mụ dì ghẻ đi làm đêm, ba cũng đi với bạn nhậu. Tôi ở trong phòng nghe bạn nó với nó mở tiệc gì đó rầm rầm ở ngoài, ca hát, nhậu nhẹt suốt một buổi chiều rồi sau đó đến 7h tối cũng tản hết. Tôi mò ra ngoài kiếm gì đó lọt bụng, thấy trên bàn toàn là thức ăn thừa liền chạy tới bốc ngốn bỏ vô miệng.
Tùng Kha đi ra, tay ôm lấy chai nước uống, nhìn tôi bằng đôi mắt khinh bỉ, nó “tróc tróc” vài tiếng như gọi chó.
- Ki! Ai cho mày vào đây ăn đồ thừa của người ta thế hả? Cút đi con chó hoang!!
Tôi đã quen với thái độ này, chưa bao giờ muốn đôi co với nó. Nhưng hôm nay nó hơi say, nó bắt đầu kiếm chuyện với tôi.
Nó đi tới đạp lên chỗ thức ăn tôi vừa ăn, hất cằm nói:
- Ai cho ăn mà ăn ngon lành thế?
Tôi đẩy mạnh chân nó ra sau đó đi tìm chút đồ ăn còn nguyên khác, nó tát đổ hết đồ ăn trên bàn xuống đất, âm thanh chén đĩa vỡ khiến tôi hơi giật mình mà đứng dậy. Tôi nhìn nó, nó thong thả uống một ngụm nước, ợ ra toàn mùi cồn rất hăng.
- Sủa vài tiếng đi rồi cho mày ăn! – Nó nhìn tôi khinh khỉnh với hàng lông mày một bên cao một bên thấp.
- Tao không sủa, mày tự mà sủa. – Tôi ko nhìn nó nói.
- Chó mà nói tiếng người là không được đâu à! Sủa mau đi, không thì tao đánh cho mày ói ra hết số thức ăn vừa ăn!

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!