Giá Như Năm Đó

Chương 15: Chương 15


trước sau



Tôi gật gù với nó, chưa bao giờ chắc chắn như thế nói:
- Thật! Tao nói thật…mấy ngày này ko có mày, tao chỉ nghĩ tới mày về đêm để tự làm thôi!
Tôi ko ngại miệng nói huỵch toẹt, nửa phần thật nửa phần giả, tôi ko nói cho nó biết người mà tôi nghĩ tới đúng ra là một mẫu nam khiêu dâm mang vóc dáng của nó. Tùng Kha có lẽ tin, trong đôi mắt nó bớt đi vẻ hoang dại và liều mạng nhưng tôi ko thể đùa với lửa được, lúc nó đã bình tĩnh một chút, tôi gượng đau ngồi dậy hôn lên mi mắt nó. Hình như Tùng Kha rất thích trò này, mỗi lần làm tình mà tôi chơi trò hôn hít thể này nó đều sẽ nhẹ nhàng đi một ít. Quả nhiên nó ném cây kéo lên bàn sau đó ôm lưng tôi, nhắm mắt như muốn tôi làm thêm nữa, tôi nhìn gương mặt đẹp trai đến khốn nạn của nó, nhìn qua cây kéo, tôi ước mình có dũng khí cầm cây kéo rạch nát mặt nó ngay bây giờ.
Nhưng đương nhiên, tôi chẳng có thứ gì ngoài sự giàu có về độ hèn nhát. Tôi hôn thêm mấy cái lên mặt nó, cuối cùng thì hôn lên môi, Tùng Kha mở miệng như đồng tình và khuyến khích, chúng tôi hôn nhau một hồi lâu, hôn tới lúc nghe được tiếng rên thỏa mãn chẳng phân biệt là của ai nữa mới tách môi ra, tôi thở hổn hển. Tùng Kha mờ mịt nhìn tôi, vẫn bộ dạng điềm nhiên như cao tăng đắc đạo, nhưng ngữ điệu trầm như từ địa ngục vọng lên, nó nói:
- Tâm…tao đách nghĩ từ nay mày có cho gan hùm dám lăn lên giường với thằng nào khác đâu, phải ko?
- Phải, phải, phải…đương nhiên đâu dám. Tao chỉ muốn làm với mày…
“Đương nhiên dám, thằng tâm thần! Tao sẽ làm với bất cứ thằng đàn ông miễn nó ko bị tâm thần như mày!” – Nội tâm tôi giận dữ gào lên.
Nó vui vẻ đứng dậy, lại cầm lên cây kéo, mặt tôi cắt ko còn hột máu, trợn mắt nhìn nó mỉm cười đi tới, tôi thụt lùi rồi co cụm trong góc tường. Tùng Kha đột nhiên cầm mấy tờ tạp chí khiêu dâm mà tôi quên cất đi, nó lật vài trang xem sau đó ko cười nữa mà trưng ra một ánh mắt nguy hiểm, đem kéo cắt tờ tạp chí thành từng đống vụn quăng lên sàn nhà sau đó chỉa mũi kéo về phía tôi, gằng từng tiếng nói:
- Thử để tao thấy mấy thứ kinh tởm này còn ở trong nhà nữa đi, số phần của mày cũng sẽ giống đống giấy này đó hiểu chưa?
Tôi run rẩy gật gù, gật đến lúc thấy cổ mình như sắp gảy rồi.
Nghĩ, nếu còn ở căn nhà này chắc tôi đau tim mà chết sớm.
Cái khía cạnh nguy hiểm như con chó điên này của Tùng Kha manh nha lớn dần từ ngày nó đi theo một băng xã hội đen khá có tiếng trong thành phố. Tôi từng kể có một trùm xã hội đen thích Thúy và cho đàn em đánh dằn mặt Tùng Kha một chập, chính gã là “anh em cạ cứng” của nó sau này. Bởi vì biểu hiện một chọi bốn của Tùng Kha ngày đó nên khiến Lương Cù vừa mắt, ko những ko tranh gái với nó nữa mà mãi về sau gã ta còn giới thiệu Tùng Kha vào băng đãng của mình, giúp cho nó công việc, dẫn dắt nó trở thành một tên xã hội đen có máu mặt vào ba bốn năm sau.
Tôi đang nghĩ tới chuyện ăn cắp cái sổ đỏ và mấy món đồ trang sức của mụ dì ghẻ trước khi cuốn gói chuồn khỏi cái địa ngục trần ai này.
Tùng Kha ko thi đại học, gần 19 tuổi, nó đi theo một băng xã hội đen gì đó, suốt ngày lêu lỏng đánh đánh chém chém. Giờ nghe tới tên nó, cả xóm này ai nấy cũng lắc đầu sợ sệt. Mụ dì ghẻ khóc hết nước mắt cũng ko ngăn được nên bả mặc kệ nó luôn. Nói chung làm xã hội đen cũng có cái lợi vì sau đó mụ dì ghẻ bả làm đầu mối cho vai nặng lãi, nhờ thằng con trai có máu mặt chốn giang hồ mà ko ai ko dám khất hẹn trả, từ từ mọi chuyện cũng lắng xuống, nhà tôi...từ từ giàu hơn một chút.
Nhưng đương nhiên, bọn họ giàu nhưng tôi ko giàu. Tôi chẳng được trả một đồng tiền nào sau từng ngày quần quật trong núi công việc nhà, đến tết cũng ko có áo quần hay giày dép mới, món ăn mỗi ngày cũng chẳng ngon hơn, chỉ có điều tôi đã biết suy nghĩ theo hướng tích cực hơn ko còn tự kỷ chán đời như trước nữa.
Tôi nghĩ...sau khi rời khỏi đây mình nên bắt đầu cuộc sống mới, sống một cách xứng đáng hơn.
Về chuyện Tùng Kha, nó với con Thúy nghe đâu sang năm sẽ làm đám dạm hỏi, nhưng trong khi đó nhiều đêm nó đều tìm cách dày vò tôi tới sáng. Ra đời tiếp xúc và còn làm ra tiền, nó dần trưởng thành ko còn cộc cằng lỗ mãng nữa nhưng mức độ nguy hiểm thì có hơn chứ ko bớt, nhưng nói chung tôi thấy Tùng Kha bây giờ tốt hơn trước nhiều vì đôi lúc nếu tôi chịu nghe lời nó ở trên giường, làm nó vui, nó thậm chí còn cho tiền tôi mua thứ này thứ nọ. Chỉ có một thứ khiến tôi rất bực chính là trò hôn hít, mỗi lần Tùng Kha bắt tôi hôn nó, tôi rất kìm nén để ko phải ụa ọe mà nôn, có lần tôi lỡ làm vậy và đương nhiên nó nổi khùng lên tát cho tôi một cái ngã lăn ra đất thấy mười vì sao trên đầu. Nói chung ko phải miệng nó có mùi lạ mà tôi ko muốn hôn, ngược lại so với những bạn tình mà tôi từng hôn môi thì hôn Tùng Kha có cảm giác “sướng” hơn, nhưng đương nhiên tôi chỉ muốn hôn khi làm tình đến cao trào, mỗi lúc ko làm tình mà hôn môi...có cảm thấy rất kì cục và khó chịu.
Mới sáng ra ngồi giặc đống đồ đã thấy nó đi tới, tôi ở đây vô thức lạnh sóng lưng, quả nhiên Tùng Kha chẳng tha cho, nó vừa đi qua đã kéo tôi ra hôn môi, hôn tới một hồi đầu óc nổ hoa nó mới chịu bỏ ra. Tâm tình của nó có vẻ tốt, ánh mắt sáng rực, khóe môi thậm chí còn cong cong lên vẻ hài lòng vui vẻ nói với tôi:
- Hôm nay con Thúy qua ăn cơm, nấu nhiều một chút.
Tôi quay lại hì hục giặc đồ, qua quýt ừ một tiếng, ừ thì ra là vậy nên nó vui.
Hôm đó tầm trưa thì Thúy sang, cả nhà họ ăn một bữa cơm đằm ấm trong tiếng cười đùa ha hả, mụ dì ghẻ đon đả gắp cho Thúy một chén đồ ăn vung đầy, miệng cười ngoác rộng ko giây nào ngừng.
- Thỉnh thoảng rãnh thì cứ qua đây chơi với bác, thằng Kha nó đi ra ngoài suốt...hôm nay được nghỉ một ngày nên bác mới kêu nó mời con tới chơi. Còn bác trai con cũng tụ họp bè bạn ở ngoài có hôm còn ko thấy mặt ổng ở nhà, bác đi qua đi lại cũng thấy buồn chán lắm!
Thúy mỉm cười dịu dàng nói:
- Dạ vâng, hôm giờ con bận thi đại học nên ko có thì giờ, thi xong có nhiều thời gian rãnh bác cháu mình ra ngoài mua sắm cho khuây khỏa ha bác!
- Vậy thì hay quá rồi.
Tôi đem đĩa đồ xào vừa làm xong đặt trên bàn, Thúy nhìn tôi mỉm cười.
- Anh Tâm đảm đang quá à, đồ ăn anh làm còn ngon hơn mấy lần mẹ em làm nữa.
Tôi được khen nên có hơi ngượng cúi mặt. Thật ra lúc đầu tôi nấu cơm ko gọi là ngon, nhưng từ từ bị bắt làm riết rồi cũng quen việc, làm dở thì bị nhéo tai, bị ăn mắng chửi nên phải biết điều tự thương thân mình, rút kinh nghiệm riết mà tay nghề ngày càng nâng cao là chuyện hiển nhiên.
Tôi ngồi xuống ghế tự xới cơm cho mình, ko nhìn cô mà đáp nhạt nhòa:
- Cô Thúy nói quá.
- Em nói thật đấy. Thời nay có con trai nào chịu vào bếp mà làm được nhiều món ngon như anh đâu, cô nào sau này cưới được anh chắc phúc lắm, ha anh Kha?
Thúy nói nửa chừng đá mắt qua Tùng Kha, nó chỉ đang nhìn xuống chén cơm mình, ngừng vài giây rồi lạnh nhạt cầm đũa lên, nói:
- Ăn cơm đi!
Thúy ngoan ngoãn vâng lời ko tiếp tục đề tài này nữa im lặng ăn cơm, nhưng ánh mắt thiện cảm của cô cứ chiếu đến làm cho tôi thấy thẹn, ánh mắt ấy còn có vẻ trầm trồ thán phục khi cô nhìn thấy tôi chủ động đem chén đi rửa sau giờ cơm trưa. Nếu như Thúy mà biết giữa tôi và bạn trai cô tồn tại mối quan hệ kia, chắc cô sẽ ko nhìn tôi bằng đôi mắt ngập tràn thiện cảm đó, lừa dối một cô gái ngây thơ, tôi có cảm giác mình cũng chẳng hơn gì Tùng Kha, là kẻ thối nát xấu xa hết thuốc chữa.
Sau khi ăn xong, Thúy với mụ dì ghẻ đi ra ngoài mua sắm gì đó, trong nhà chỉ còn lại tôi với Tùng Kha. Lúc tôi đang rửa chén, nó hốt nhiên từ phía sau ôm lấy hông tôi, thổi bên vành tai bằng giọng đưa tình:
- Đúng là trông mày…càng ngày càng ra dáng vợ hiền dâu thảo thật, nhất là chỗ này…nở nang hơn hồi trước nhiều, trông giống như gái một con…
Nó xoa mông tôi vài cái, ko thỏa mãn nên thậm chí còn ngắt nhéo, tôi đau đến rùng mình nhưng ko phản kháng. Bây giờ thằng Kha đã là “xã hội đen”, tôi ko dám làm nó phật ý dù chỉ một chút, chén thì vẫn rửa, nó muốn sờ gì làm gì thì mặc nó làm. Ai ngờ Tùng Kha ngày càng quá đáng hơn, lúc tôi cảm nhận được thứ cưng cứng cọ sát ở mông mình thì trong lòng vang lên tiếng “không xong!”.
- Họ…có thể về bất cứ lúc nào!
Tôi nhắc nhở nó, cánh cửa ngoài kia có thể tùy lúc bật ra, chúng tôi đang ở trong bếp, tầm nhìn dù xa nhưng đủ để người ở đằng cửa kia biết cụ thể ở đây đang làm gì. Tôi nghe tiếng thở gấp của Tùng Kha, biết rõ mình sẽ ko thoát nổi kiếp nạn này. Đương nhiên khi Tùng Kha muốn là sẽ làm bất chấp mọi hoàn cảnh, nó kéo chiếc quần lưng thun của tôi xuống đầu gối, vẫn giữ tư thế từ phía sau, khuếch trương bằng một chút xà phòng dưỡng tay rồi đâm thẳng vào.
Tôi nghe tiếng gầm sảng khoái từ sau lưng, hơi thở loạn của nó ko ngừng thổi đến bên vành tai cảm giác nhột trân người. Khi đã đi vào hoàn toàn, những ma sát đầu tiên làm người ta rạo rực, tôi đang cầm cái chén rửa còn chưa xong, ngẩn cổ bật ra âm thanh tê dại. Suýt nữa làm rơi xuống đất nhưng cũng may nó chụp lại được. Đặt xuống bồn rửa sau đó ôm chặt lấy hông tôi, bắt tôi phải vểnh mông ra, đúng tư thế cầu hoang xấu hổ. Thỉnh thoảng tôi nhìn ra chiếc cửa đang đóng chặt, rất sợ trong lúc này Thúy đứng ở đó, đôi mắt thân thiện của cô sẽ biến thành căm phẫn tột độ và khinh bỉ tột cùng. Lạ thay sự sợ hãi đó lại trở thành nguồn kích thích khiến chúng tôi điên cuồng hơn. Tùng Kha đang ra vào cơ thể tôi, tiếng lạch bạch vang lên khó che giấu, tôi cắn môi, cố gắng đè lại hơi thở vũ bão của mình nhưng ko đè nổi những tiếng rên sung sướng.
- Ah…ah…ah…
- Sướng ko hả? Tao biết mày miệng cứ hay từ chối…nhưng…thật ra…hah…con mẹ nó…mày muốn kẹp đứt của tao luôn đấy à?
Tôi cố ý làm vậy vì chẳng muốn nghe thêm nó lãi nhãi nữa, giờ khắc này tiết kiệm thời gian vẫn tốt hơn. Hai người phụ nữ đi mua sắm, nghe đâu tốn khá nhiều thời gian nhưng biết đâu mà chừng.
Tùng Kha lòn tay vào trong áo bắt đầu ngắt nhéo đầu vú, tôi trân mình, càng khiến mông vểnh ra sau, kết hợp ăn sâu vào cái vật thẳng cứng đang công kích, khiến nó mỗi lần đâm mạnh đều kích vào điểm chí mạng tận trong sâu bên trong. Tôi run rẩy đứng ko vững sau cơn trân mình vì bị chọc đến điểm nhạy cảm. Nó cắn lên cổ tôi, sau đó kéo qua mút lưỡi, tiếng rên tràn ra kẽ môi theo những tơ nước bọt làm cảnh tượng trong nhà bếp càng trở nên dâm mị. Sau đó Tùng Kha đỡ tôi ngồi phía trên bồn rửa, bắt đầu dạng chân tôi ra hai bên và tàn phá điên cuồng ở chỗ kết hợp. Bây giờ là ban ngày nên cảnh tượng này càng trông rõ ràng, tôi tận mắt phải nhìn, nghe chỗ giao hợp “ọp ẹp’ phát ra từng đợt âm thanh, xấu hổ muốn độn thổ nhưng Tùng Kha ko để thời gian cho tôi kịp nghĩ ngợi gì, nó tấn công vồn vã khiến cả người tôi lắc lư theo nhiều lần muốn ngã ra đằng sau, nó kéo lại, tôi ôm cổ nó rên rỉ vút cao. Mỗi lần rút ra rồi lại đâm sâu vào, tôi ngơ ngác nhìn trần nhà chao đảo, cảm giác tê dại từ đốt xương cụt lan dọc sóng lưng, tình dục nhấn chìm lí trí đến cực điểm khiến tôi vô thức mà kéo mặt nó lên hôn môi.
Mỗi lúc thế này thì hôn môi mới thích hơp hơn phải ko? Hôn xong, tôi thấy mắt Tùng Kha hơi đỏ, nó bế tôi lên sau đó điên cuồng va chạm, tiếng thở của nó ngày một gấp rút hơn. Cuối cùng nó đem tôi quăng lên bàn ăn, gập một chân tôi co lên và bắt đầu ầm ầm mà xỏ xiên, vật kia to và nóng đến ko tưởng sau một lúc vận động bít – tông ko ngừng nghỉ, dòng chất lỏng quen thuộc lại ồ ạt đổ vào trong, cùng lúc đó đầu óc tôi cũng trống rỗng trong màu sắc bắn pháo hoa, dưới bụng cũng bắn ra ướt đẫm, có những lúc chẳng cần vuốt ve “cái đó” nhưng tôi vẫn đạt khoái cảm, tôi dần cảm thấy sợ hãi sự quá ăn ý trong chuyện làm tình với Tùng Kha. Sợ sau này rời khỏi nó, tôi sẽ ko gặp được ai cho mình cảm giác y như vậy.
Tùng Kha làm xong thì ôm tôi về phòng tắm, ở trong đó làm thêm một hiệp điên cuồng nữa mà hai người phụ nữ kia vẫn chưa về. Tôi rời khỏi phòng tắm, bước chân rệu rã, ở phía xương đốt cụt đau nóng tới nổi tưởng sắp tróc da luôn rồi, thậm chí chỗ đó cũng đã sưng đỏ khó nhìn.
Tùng Kha tốt bụng đột xuất mà đem tôi trở về tận phòng ngủ. Tôi mơ mơ màng màng thấy nó vẫn chưa chịu ra ngoài, sau đó nó nằm xuống bên cạnh, hút một điếu thuốc xong rồi chợt ôm lấy tôi, thực sự tôi chẳng còn chút sức lực nào để nghĩ động cơ gì khiến nó làm thế. Nó ôm tôi siết chặt, hai chúng tôi cứ nằm như vậy, tôi gối đầu trên cánh tay săn chắc của nó rồi mơ ngủ hồi nào cũng ko hay, ngủ đến tận xế chiều, tôi nhìn qua ko thấy Tùng Kha đâu, lóng tai mới nghe thấy tiếng của Thúy và mụ dì ghẻ đã trở về.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!