Giá Như Năm Đó

Chương 17: Chương 17


trước sau

Tôi suýt cắn phải lưỡi mình, quên mất đi Tùng Kha vốn là đứa đa nghi, có thể kĩ năng diễn xuất của tôi tệ quá nên đã vô tình làm nó sinh nghi. Đôi mắt đen của nó làm tôi thấy chột dạ, tôi ngoảnh đi ko dám nhìn nữa nhưng đã quá trễ. Nó nhìn thấy một góc hành lý tôi để lộ phía sau tủ áo, bấy giờ nó chợt kéo khóa quần, đi tới, tôi ko kịp cản mà nghĩ sức tôm tép của mình muốn cản cũng ko cản được.
Lúc đó Tùng Kha đã đứng bên chiếc balo cũ màu vàng nâu, nó kéo dây kéo, nhìn vào đó xong thì ngoảnh lại nhìn tôi. Trong đôi mắt đó tôi thấy hai ngọn lửa dữ dội, cảm giác như ngọn lửa đó muốn đốt tôi thành tro, nó đi tới xách lấy cổ áo tôi, đùng đùng nghiến răng cọc lóc hỏi:
- Mày trốn?
Nó chưa kịp nói xong, tôi thình lình thấy bóng ai đó vụt sau lưng Tùng Kha rồi sau đó là một tiếp “Bộp!” thật lớn. Lúc Tùng Kha quay lại cũng là lúc tôi thấy Văn Chức đang cầm cái bình sứ trên tay, anh đạp Tùng Kha té xuống đất trong khi mở miệng mắng:
- Thằng chó chết! Hôm nay tao có cơ hội trả thù mày rồi!!!
Tùng Kha ôm lấy gáy, cú đập dùng khá nhiều sức nên nó đau đớn nằm trên đất ko tỉnh táo nổi nhưng nó cứ cầm lấy cổ chân tôi ko chịu buông, siết mạnh tới nổi khiến cổ chân tôi buốt đau, miệng mơ hồ kêu:
- Mày…ko…ko…được…đi!
Văn Chức quăng bình hoa đi, anh cưỡi lên người nó rồi thỏa thích đánh đấm, trả lại gấp đôi gấp ba cái ngày mà Tùng Kha làm thế với anh.
Nó ko thể chống cự được, đôi mắt mơ màng nửa tỉnh nửa mơ, nằm hứng chịu hết trận đòn nhưng từ đầu chí cuối ko chịu thả cổ chân tôi ra. Phải dùng sức lắm Văn Chức mới giật tay nó ra được, đấm một cú vào mũi thì lúc đó Tùng Kha mới thực sự bất tỉnh, máu mũi trào ra be bét. Tôi run rẩy kéo anh, nhìn gương mặt trắng của Tùng Kha, rất sợ nó có chuyện gì nên nói:
- Thôi anh…mình đi lấy đồ rồi chạy nhanh đi, cứ mặc kệ nó!
Văn Chức giũ giũ tay, tôi thấy nắm tay anh cũng đã sưng đỏ thì đừng nói tới vết thương trên người Tùng Kha. Trong lòng tôi đột nhiên cũng thấy khó chịu lắm, tôi nhìn Tùng Kha nằm im như chết, bước chân của tôi cứ dính chặt trên sàn nhà, tôi muốn đi tới xem nó làm sao rồi nhưng Văn Chức lại hối thúc, sau vài giây tôi quyết tâm rũ mắt ko nhìn nữa, cùng Văn Chức ôm hành lý đi ra ngoài. Trước khi rời khỏi căn phòng đã gắn bó suốt hai mươi mấy năm, nhìn mà kẻ tôi đã dây dưa suốt mấy năm liền, trong lòng ko tránh nổi lên cảm giác phức tạp.
Nhưng sau đó tôi tự nhủ với lòng rằng tương lai tươi sáng của mình sắp đến rồi, sự mềm yếu nhất thời này ko cần thiết, rồi đây tôi sẽ có một cuộc sống tốt đẹp hơn. Thoát khỏi cái địa ngục trần ai, thoát khỏi những ánh mắt coi thường, chán ghét, khinh bỉ của bọn họ, tôi sẽ sống như một con người thật sự.
Văn Chức là người cạy cửa phòng, sau đó dùng chìa khóa đa năng bước vào phòng của mụ dì ghẻ. Hôm đó chúng tôi lấy đi cuốn sổ đỏ khu đất trọ cùng với mớ trang sức đắt tiền của bả, giá trị tầm đâu trên hai mươi triệu. Sau đó hai chúng tôi chuồn lẹ trong đêm, trước khi rời khỏi nhà, dường như tôi nghe ai đó gọi tên mình, cái tiếng gọi khiến người ta vừa sợ hãi vừa ám ảnh ko thôi.
Sau khi đem mớ tài sản đi, tôi có liên lạc với mẹ, cũng muốn đưa bà quyển sổ đỏ để bà giải quyết khó khăn trước mắt nhưng Văn Chức ko đồng ý, anh nói anh có công trong chuyện này nên chỉ đồng ý đưa một số vàng cho mẹ tôi rồi sau đó anh đưa tôi rời khỏi thành phố, tới ngoại ô mua một căn nhà nhỏ.
Quyển sổ đỏ do Văn Chức giữ, nửa năm sau đó ko biết anh làm cách gì mà thuận lợi bán được khu đất trọ của nhà tôi, đem về mớ tài sản kết xù. Đương nhiên chuyện xung đột giữa bên mua đất và phía nhà Tùng Kha phải giải quyết thế nào chúng tôi ko cần biết, chỉ cần nghĩ tới vẻ mặt bơ phờ của mụ dì ghẻ, của cha người ta khi tự dưng mất trắng mớ tài sản, trong lòng tôi lại cảm thấy vô cùng an ủi.
Rồi thêm một tháng nữa, hình của tôi với Văn Chức đã được in trên báo sáng. Ko phải truy nã, vì bọn họ ko có chứng cứ bắt chúng tôi, mà là mục tìm người. Cái giá cho những ai đem được chúng tôi trở về có thể khiến họ sống sung sướng trong nửa đời người, lúc tôi nhìn vào đó, trên trán đã toát mấy tầng mồ hôi.
Số tiền có trong túi có thể nuôi sống chúng tôi lâu dài nên ko nhất thiết phải đi làm, cứ vậy nên suốt ngày tôi chỉ ở nhà mà ko phải làm gì cả, Văn Chức có thể đi đâu đó đánh bạc, uống rượu bia rồi tối sẽ về, chúng tôi sống với nhau như một cặp tình nhân, cuộc sống bình thường khá ổn. Chỉ có điều mục đăng tin tìm người trên báo vẫn đều đặn, mỗi lần đi đâu đó mua đồ tôi phải rất cẩn thận để ko bị ai nhìn thấy, tôi nghĩ người tìm chúng tôi là Tùng Kha vì chỉ có nó mới giữ được kiên trì qua suốt hơn nửa năm ko ngừng nghỉ, nhớ tới đôi mắt đỏ rực của nó khi nhìn chúng tôi, có thể tưởng tượng ra cảnh chỉ cần bọn tôi mà rơi vào tay nó thì đảm bảo muốn chết toàn thây cũng ko được.
Thế nên, khi nghe tin Tùng Kha chém người bị bắt bỏ tù, tôi lấy làm thở dài một tiếng nhưng tâm trạng lo hiểu sao lại ko vui lên nổi. Hôm đó Văn Chức từ chỗ bạn bè cốt của anh về, bọn họ cũng là người giang hồ nên mới bắt được cái tin, người mà Tùng Kha chém chính là Thu “mặt sẹo” ban đầu được Lương Cù sai đánh dằn mặt khi ổng muốn cướp con Thúy từ tay nó. Đúng là như suy nghĩ của tôi, Tùng Kha có thù tất báo nhưng tôi vẫn ko ngờ nó thù dai, điên dại và đáng sợ đến như vậy. Riết rồi ai tiếng tăm của nó ai cũng biết, một thằng giang hồ mới vào “nghề” nhưng rất có máu mặt, là anh em chân tay của Lương Cù, nói chuyện với nó phải biết lựa lời vì khi đã đắc tội hay làm nó gai mắt thì sớm muộn gì nó cũng đào sẵn cho bạn một cái mồ lớn. Nó chém người xong, hiên ngang mà bước vào tù, nghe độ đâu phải ngồi hơn bốn năm.
Tối đó Văn Chức kể cho tôi như thế sau đó hai chúng tôi lại làm tình. Hai chúng tôi hì hục trên giường tre, quanh đây là ít nhà cửa nên ko có tạp âm, đêm về chỉ có tiếng dế râm rang nên tiếng rên rỉ và nhưng âm thanh khi làm tình chợt là điểm nhấn. Anh thúc sâu vào người tôi sau đó duy trì động tác bít – tông. Khi làm tình chúng tôi ít khi hôn, đối với chuyện này tôi rất hài lòng nhưng có một chuyện khiến tôi vướn bận chính là làm với anh…ko thỏa mãn như làm với Tùng Kha.
Ko nói tới kích thước của anh, vì đó là bẩm sinh, là cha mẹ ban cho nên tôi ko muốn nhắc để làm anh mặc cảm, mà sự hăng hái mới là một vấn đề. Tôi đột nhiên phát hiện ra mỗi lần tôi và Tùng Kha làm, đôi bên luôn hăng hái đến cực điểm, làm bao nhiêu cũng ko đủ, làm tới mức ko nghĩ được sẽ có thể sung sướng hơn. Nên chắc vì như vậy mà trở về với Văn Chức, tôi luôn có đòi hỏi cao như thế. Làm với anh, đơn thuần là cắm rút, có khi làm chính diện, có khi làm sau lưng nhưng cố định luôn làm trên giường và chỉ làm một tới hai hiệp.
Một hiệp đã đủ khiến cả người anh mồ hôi nhễ nhại, anh khá béo nên mỗi lần làm xong, mồ hôi ướt đẫm, tôi chạm vào cảm giác làn da nhơm nhớp rất khó chịu và cả mùi cơ thể đàn ông ko mấy dễ ngửi từ đó khoái cảm và sự hăng hái cũng vơi đi. Anh cũng có điểm tốt chính là khi cao trào thường rút ra phóng bên ngoài để cho tôi đỡ mất công tẩy rửa và bị đau bụng, có khi anh đã cao trào nhưng tôi thì chưa đạt được, anh sẽ giúp tôi dùng tay để làm. Lúc đó tôi chợt nhớ đến đêm cuối cùng của tôi với Tùng Kha, tôi nhớ nó dùng miệng và còn nếm cái thứ dịch ko dễ nếm đó của mình, trong ngực bất giác nổi trống thùm thụp. Tôi ko phủ nhận có lúc mình nhớ nó, nhớ gương mặt đẹp trai, nhớ cái đểu của nó, nhớ những lần nó cười khẩy để lộ nanh sói, nhớ múi cơ săn chắc ở bụng, nhớ cái bóng lưng tầm thước.
Tôi nằm trên giường đến nửa đêm ko ngủ được, Văn Chức ở bên cạnh đã ngái o o, nhìn lên trần nhà tịch mịch, tôi lại nhớ tới giọng nói trầm trầm, câu nói nửa vời ko rõ ràng của Tùng Kha trong mấy năm qua:
“- Mày muốn trốn khỏi đây hả? Trí Thế Tâm…tao nói cho mày biết, mày có mơ giữa ban ngày cũng ko…”
- Mày phải ở đây, tao ko cho mày đi đâu hết! Mày là…của…
- Mày…ko…ko…được…đi…
Kể từ khi Tùng Kha vào tù, mục đăng tìm người cũng ko còn nữa, tôi có thể ra ngoài thoải mái hơn.
Tháng giêng, tôi đến trại giam thăm nó.
Lúc nó nhìn thấy tôi, đôi mắt đó long lên vẻ tàn bạo nhưng ở đây dù sao cũng có người canh chừng nên nó ko có làm gì quá đáng. Hai chúng tôi ngồi trước mặt nhau, nó ko nói nửa lời nhưng mặc nhiên nhìn tôi ko chớp mắt, mặc trên người đồ tù, cổ tay bị gông, mặt lún phún râu, da vẻ hơi sậm đi nhưng càng làm nét điển trai của nó thêm chững chạc mặn mà hơn trước nhiều. Trên người kẻ mới hơn hai mươi tuổi toát ra hương vị đậm đàn ông, Tùng Kha khiến tôi hơi bất ngờ về sự thay đổi nhanh chóng.
Trên trán nó còn một vết sẹo lớn mà tôi đoán ngày đó Văn Chức đã để lại, tôi ko dám nhìn lâu nên cụp mắt xuống, đem một gói đồ trong đó có sữa và đồ ăn vặt đưa sang. Nếu ko nói tới tình anh em thì ít nhất cũng từng là người tình, tôi dùng giọng điệu khuyên nhủ nó:
- Khi ra tù thì làm lại từ đầu, tao biết mày ko tha cho bọn tao đâu nên…tao sẽ trốn. Hôm nay tao tới chỉ muốn thăm mày, ko có ý gì hết, tao mang tới chút đồ ăn…ở trong tù ăn uống kham khổ lắm đúng ko? Ráng đi, khi ra rồi lo làm ăn, còn lo cho vợ con mày nữa.
Tùng Kha ko thèm nói một câu, chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt hờ hững. Một mình tôi độc thoại mãi cũng đâm chán, nghĩ chắc bây giờ nó đang căm thù tôi lắm và cũng ko muốn nhìn thấy tôi nên đẩy ghế đứng dậy muốn về.
- Thôi, tao đi đây, có thể sau này ko gặp được…mày có thù hận gì tao thì cứ thù hận nhưng tới tận bây giờ tao chưa từng thù hận gì mày…thật đó Kha.
Những lời tôi nói đều là thật lòng, tôi chỉ thù mẹ nó, thù cha người ta, thù cái số kiếp bạc bẽo của mình chứ nghĩ đi nghĩ lại Tùng Kha nó cũng chẳng có làm gì quá đáng tới mức tôi phải giữ hận thù với nó.
Trước khi tôi quay mặt đi, nó đột nhiên cất giọng hỏi một câu mang theo hàm ý khẳng định:
- Mày đang ở với thằng đó hả?
Tôi biết nó đang hỏi về ai, ngập ngừng một chút mới đáp:
- Chức có lỗi với mày thật, nhưng hồi trước cũng là do…mày kiếm chuyện với ảnh trước mà!
Tùng Kha đột nhiên như con chó điên đứng xổng dậy hất đỗ đống đồ trên bàn rồi chồm qua túm lấy cổ tôi, đôi mắt nó chằn chịt tơ máu, giọng nói gầm gừ như thú dữ quát lên:
- Nhanh lắm Tâm! Bốn năm ko quá lâu đâu…tụi mày cứ đợi đó…mày với nó cứ đợi cái ngày tao ra khỏi tù, tao giết hết cả hai đứa mày!!!!
Mấy người coi tù thấy nó như vậy nên lập tức lao qua đè Tùng Kha xuống ghế, tôi loạng choạng bước thụt vài bước ho lên, nó vẫn lăm lăm nhìn tôi mà điên dại thét:
- TÂM!!!! TAO GIẾT CHẾT MÀY!!!! TAO SẼ GIẾT HẾT BỌN MÀY!!!
Nó bị mấy người mặc quân phục kéo về buồng giam, nhưng khi đã khuất bóng, tôi vẫn còn văng vẳng nghe những câu chửi mắng, lời hâm dọa đáng sợ đó. Tôi lững thững trở về nhà, tối đó tôi nằm mơ, mơ thấy Tùng Kha ra tù, ngày đó nó mang con đao cánh bướm to chảng đến tìm tôi và Văn Chức sau đó lao vào chém chúng hơn chục nhát, máu me lênh láng.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!