Bốn năm trong cái nhìn thoáng chốc, giật mình nhìn lên cuốn lịch tôi ko thôi bần thần vì nghĩ tới cái ngày thằng Kha ra tù.
Số tiền đó đã qua những ngày tiêu xài hoang phí mà dần cạn kiệt, vốn dĩ theo tính toán vẫn còn đủ cho tôi và Văn Chức sống thảnh thơi hơn mấy năm nữa nhưng vì anh lại bị lôi kéo vào mấy trò ma túy và bài bạc nên tới thời điểm này, trong nhà một hạt gạo cũng ko còn. Tôi biết Văn Chức có tình cảm với tôi thật, nếu ko phải niệm tình chỗ đó thì tôi với anh đã đường ai nấy đi lâu rồi.
Tôi mệt mỏi vì phải bương chải, phải cung phụng một người ko biết làm lụng chỉ biết tiêu xài như anh, lại nghĩ tới ngày thằng Kha ra tù, bao nhiêu nỗi sợ và bất lực có lúc bức tôi phát khùng. Niềm an ủi duy nhất có lẽ là về đêm, vào những lúc Văn Chức ko “phê thuốc”, anh tỉnh táo ôm tôi trên giường rồi thủ thỉ rằng…“anh yêu tôi”.
Tôi thích nghe câu đó mặc nhiên tôi ko biết yêu đương là cái giống gì, chỉ thấy cuộc đời mình êm ả, cõi lòng được vỗ về vì ít nhất có một người cho tôi cảm giác được thương yêu. Mặc dù sau những lời ngọt ngào như rót mật vào tai ấy có thể là một trăm hay hai trăm ngàn.
Chiều tối, Văn Chức trở về trong mùi men ngái mũi. Anh ôm tôi từ đằng sau, hin hít cổ tôi một lúc mới chợt hỏi:
- Tối rồi em chuẩn bị đi đâu vậy?
- Đi làm chứ đâu, phải tranh thủ làm ra nhiều tiền để dành…chúng ta phải rời khỏi đây, đi xa xa một chút, thằng Kha sắp ra tù rồi.
Tôi thản nhiên nói, hơi tránh xa anh vì ko muốn mùi rượu đó quấn trên người mình, tôi phải đi làm, dù chỉ là một phục vụ nhỏ trong quán café nhỏ nhưng mùi rượu có thể khiến tôi bị tống cổ ngay lập tức.
Văn Chức ngồi trên giường ngáp dài mấy tiếng, anh chợt nói:
- Nó ra tù thì ra, dù sao cũng bốn năm rồi…nó làm sao dễ tìm ra tụi mình được?
- Anh đừng có giỡn chơi, em nghe ngóng mấy năm trong tù nó đã là đại ca sếp ve trong trỏng, nó lại là anh em cạ cứng của Lương Cù, sau này chắc chắn trở thành tai to mặt lớn trong địa bàn này, nó muốn tìm chúng ta anh nghĩ khó lắm hả?
- Tiền thì mình cũng ăn sạch hết rồi, nó có bắt thì cho nó bắt, ko lẽ nó giết luôn tụi mình chăng?
Tôi nhìn vẻ dửng dưng của Văn Chức mà lắc đầu, thất vọng tràn trề. Tôi có nói thế nào anh cũng ko hiểu, vì anh ko thấy vẻ mặt của Tùng Kha ngày đó trong tù, nếu ko anh đã ko vô tâm như vậy với mạng sống của mình.
Lúc này tôi xoay lại chuẩn bị đồ đạc ko nói gì thêm nữa, vuốt vuốt lại tóc tai. Văn Chức thấy tôi định đi, anh đi qua với đôi mắt vòi vĩnh.
- Em cho anh năm chục ngàn, từ chiều giờ chưa ăn gì, đói bụng quá!
Tôi nhìn anh vô cảm.
- Anh ăn cái gì mà đòi lận năm chục? Anh đói thì qua nhà chị Hạnh xin cơm hôm nay đi, em hết tiền rồi.
Văn Chức dẫu môi, anh ngồi trên giường bắt đầu nói kháy:
- Biết rồi biết rồi, tiền của em…em giấu cho mình em xài hết. Khi xưa mà ko nhờ có anh đưa em đi chỉ sợ tối đó em đã bị thằng Kha đè “làm” chết rồi!
Tôi nổi máu song thiên quát lên:
- Anh nói cái gì đó hả? Nếu ko phải tại anh bài bạc, ma túy thì chúng ta có túng thiếu như bây giờ hay ko? Tôi cả ngày phải đi làm nuôi anh, phải dành dụm tiền bỏ trốn, nếu ko lo thì sau này mạng cũng ko còn, anh ở đó ko toan tính phụ bợ gì còn chìa tay xin tiền để chơi thuốc. Chức…anh lúc trước đâu có tệ như bây giờ đâu?
Văn Chức hiếm khi thấy tôi nổi khùng, anh vội vàng đi qua dỗ nói:
- Thôi thôi, ko cho thì thôi, em làm gì giận dữ vậy. Anh qua nhà chị Hạnh xin cơm là được chứ gì!
Hôm đó tôi rời khỏi nhà với cái đầu đau buốt. Dạo gần đây phải làm việc suốt ngày, hình như còn thiếu máu nên hay bị xây xẫm. Có nhiều lúc đầu óc ko thông chỉ muốn ra sông lớn nhảy bõm xuống luôn cho rãnh nợ, chẳng hiểu tại sao số của tôi lại khổ từ đầu đến đuôi thế này, cứ nghĩ thoát khỏi cái nhà đó sẽ được sung sướng vui vẻ, ai ngờ bi kịch chồng chất bi kịch, số trời đã định Trí Thế Tâm tôi là kẻ ko xứng được sống bình yên mà.
Ngoài ban ngày, tôi còn phải đi làm đêm để kiếm tiền, tôi làm bưng nước cho một quán café trong thành phố. Quán này chẳng có quy mô gì, chỉ là nhà của tư nhân một gia đình mở ra để kiếm thêm thu nhập, những loại quán kiểu này thời đó là mục miêu ve vãn “kiếm cháo chác” của bọn tay chân giang hồ, ngoài miệng nói là đến bảo kê chứ thực chất chỉ kiếm cớ để vòi tiền.
Chủ quán cũng tên Tâm, ko phải vì do cùng tên hay vì người đồng tính thường rất dễ nhìn ra nhau mà mới gặp lần đầu gã đã vui vẻ để tôi nhận việc. Phi Tâm đã có vợ và hai con nhưng gã là gay kín, gã cũng thường ve vãn tôi nhưng rất kín đáo vì vợ gã hay đứng phía trong quầy tính tiền quan sát với gương mặt nhặng xị.
Hôm đó là ngày lãnh lương cuối tháng, tôi nhìn số tiền mà gã đưa cho mình ko khỏi chau mày thắc mắc hỏi:
- Sao tháng này anh đưa em nhiều hơn tháng trước vậy?
Trên đời này chắc chỉ có tôi là đứa phàn nàn chuyện lương bổng của mình được tăng, nhưng rõ ràng tôi chẳng có biểu hiện gì tốt trong công việc thỉnh thoảng còn tới trễ vậy mà vẫn được tăng lương mới ghê. Người ta nói: “Chẳng có bữa trưa nào miễn phí!”, tôi biết chứ, thế nên tôi mới thắc mắc.
Phi Tâm cười cười vỗ vai tôi, gã ta cũng khá là đẹp trai, khi cười lên khóe mắt cong cong lộ ra ý đào hoa đáo để.
- Nghe nói em đang túng thiếu, có ai chê tiền chê tiền lương nhiều như em đâu nào?
Tôi chưa kịp nói gì, gã đã ôm vai thân mật, rù rì nói thêm:
- Tiền thêm là của anh cho em, vợ anh ko biết, em mà nói là chết anh đó nghen! Thôi cầm đi, cầm cho anh vui, khi nào túng thiếu thì cứ mở miệng nói, anh em ko à đừng có ngại.
Gã mới là kẻ ko biết ngại khi nói hai chữ “anh em”, nhìn trước nhìn sau ko thấy vợ mình gã đã lén lút đưa tay sờ bóp lên mông tôi một cái. Tôi lập tức đứng dậy, giả vờ bận rộn nói:
- Vậy cảm ơn anh, bây giờ chắc em đi dọn bàn đây, ko thôi lát chị Yến ra lại la.
Phi Tâm rất kiên trì, gã ko chịu bỏ cuộc vì mới chỉ bị từ chối lần một lần hai.
Hôm đó người của Lương Cù sang thu tiền bảo kê, tôi đang lau chùi bàn ghế lóng tai nghe được phong phanh tin một anh em gì đó của Lương Cù mới ra tù, vừa nghe thấy cái tên đó được thốt ra từ miệng của một thằng trọc đầu, tôi vô thức để rơi cái ly thủy tinh xuống đất vỡ nát.
Tiếng “Xoảng!” đẩy cõi lòng tôi rơi vào hoang mang tột độ.
Ngày đó đến rồi, Tùng Kha…nó ra tù rồi…
-
---
Mẹ đến gặp tôi, lâu rồi ko gặp, thời gian đã bào mòn vẻ điềm đạm nhân hậu của bà, bấy giờ tôi nhìn bà mà cứ như nhìn ai đó mà mình ko quen. Bà hút một điếu thuốc, nhìn tôi bằng đôi mắt chằn chịt nỗi tuyệt vọng của người đã trãi qua quá nhiều cay đắng. Mẹ con tôi thật đáng thương, ai nấy như nhau, sống quen với chữ “khổ” riết rồi thích nghi với nó luôn.
Trước đó bà ko biết tôi ở đâu, nhưng vì lo cho lần trốn đi này mẹ con tôi cách biệt ko biết lúc nào gặp lại nên tôi mới nói địa chỉ, bà đến thăm tôi trong ngày tiếp theo, hỏi han nhiều về hoàn cảnh của tôi. Tôi nói tôi cũng đang rất khó khăn, phải chạy trốn thằng Kha vì nó ra tù rồi, ko thể giúp bà về vấn đề kinh tế, bà nghe xong lắc đầu nguầy nguậy nói:
- Mẹ nợ con Tâm...mẹ ko xin con gì nữa đâu. Mấy năm trước khi thằng Kha chưa đi tù, nó nhiều lần tới gặng hỏi mẹ rằng con ở đâu, nhưng mẹ ko có nói gì, trông nó đáng sợ lắm...nên con ráng mà mau trốn đi. Mẹ thương con lắm Tâm...mẹ con mình ai cũng khổ.
Tôi từng cảm động suốt mấy ngày liền và mặc dù mình cũng đang rất chật vật nhưng sau đó tôi cũng móc túi đưa bà hai triệu, tôi thích cái câu: “Mẹ thương con lắm Tâm...”, nhưng giá mà tôi biết đó chỉ là giả để ko vì vậy mà thấy hạnh phúc như một thằng đần để rồi sau này nữa đau đớn tôi biết được...thời gian sau đó bà đã bán đứng con trai bà, Tùng Kha tới, nó ko cần nói gì mà chỉ đưa cho bà đúng mười triệu.
Mười triệu để mua đứt tình cảm mẹ con ruột thịt chúng tôi, để bà nhẫn tâm đưa cho nó những dòng chữ ghi địa chỉ nhà cẩn thận và ngay ngắn.
Trước khi trở về những ngày địa ngục với nó, tôi lại phải điêu đứng khi phát hiện Văn Chức giấu tôi vay tiền đi đánh bài. Anh vay của một đàn em dưới trướng Lương Cù gọi là Tiền “Súng Dài”.
Ngày đó thằng Tiền đem hơn năm anh em nữa đến nhà tôi đánh Văn Chức ngớp ngáp chết đi sống lại, xong tụi nó còn đập phá nhà tôi ko còn thứ chi nguyên vẹn. Tôi đứng bên góc cửa nắm lấy bàn tay đang đổ mồ hôi, nói với chúng nó đang ngồi vắt chân trên ghế:
- Anh cho chúng tôi thời gian...tôi sẽ cố kiếm tiền đưa cho bọn anh chứ bây giờ có giết ảnh thì bọn anh cũng ko có đồng xu nào.
Thằng Tiền đang nhai sing gum, nhổ phẹt bã kẹo ra mặt Văn Chức đang nằm ngớp thở trên đất, nó hách mặt nhìn tôi rồi nói:
- Trong 10 ngày! Tốt nhất tụi mày gôm hết tám chục triệu đưa đây nếu ko thì tao chặt cụt tay cụt chân thằng chó này, đã có gan mượn tiền thì phải trả chứ người anh em, đừng có nghĩ trốn được tụi tao...ở cả miền nam này tụi tao là vua đó biết chưa? Còn số tiền hồi nãy chỉ đáng là tiền lời trong một ngày, mày liệu hồn mà mau mau kiếm tiền đi nha thằng bê đê!!!
Nó nói xong đứng dậy, đá cho Văn Chức một cái nữa, nhỗ phẹt bãi nước bọt đầy vẻ khinh bỉ nhìn qua tôi rồi mới ngoắc đàn em bước theo ra cửa.
Anh nằm như con tôm trên mặt đất, đau đớn rên rỉ nhưng cũng cố lếch tới chân tôi, nước mắt nước mũi tèm lem, nỉ non nói:
- Tâm ơi em cứu anh đi...cứu anh đi em...ko có tiền thì bọn nó giết anh mất!
Tôi mệt mỏi tới nổi nói chuyện ko nổi nữa, ngồi phịch ra đất. Số tiền mà tôi chuẩn bị cho cuộc trốn chạy đã bị chúng lấy đi hết, bây giờ trong mình ko còn một đồng, 10 ngày sau chúng lại tới chặt tay chặt chân. Đừng nói là Văn Chức ko thoát được, thằng Tiền trông mặt mũi rất bậm tợn và nghe đâu nó lại là tên kì thị đồng tính, lúc nó nhìn chúng tôi rồi nhổ nước miếng thì cũng đủ hiểu thế nào, nó mà ko nhận được tiền có khi cả tôi cũng ko tránh bị liên lụy.
10 ngày, có ăn cướp cũng ko biết đủ tám mươi triệu hay ko.
Chức ơi là Chức, có lẽ kiếp trước tôi nợ anh mối thù giết cha là cùng.