- Thằng khốn nạn!!! Sao tao phải chứa chấp trong nhà cái loại ko biết xấu hổ, bệnh hoạn như mày hả???
Cha người ta lấy sợi dây nịt của ổng quất vào lưng tôi mấy cái, ném đống tạp chí đầy hình ảnh bốc lửa của mấy tên đàn ông vạm vỡ thẳng vào mặt tôi rồi mắng chửi thậm tệ suốt hơn mười lăm phút.
Mụ dì ghẻ đứng phía bên cạnh khoanh tay trước ngực, ánh mắt đầy vẻ khinh bỉ và cay nghiệt, bả chách chách nói:
- Sao trên đời lại có thứ người như mày nhỉ? Sao mày ko chết quách cho rồi đi đồ bệnh tâm thần!
Cha người ta thở hồng hộc, tôi biết ổng đang tức lắm, nhưng ổng tức ko phải vì lo cho tôi chọn sai con đường để đi mà tức là vì tôi đã bôi tro trét trấu vào mặt ổng. Ổng vung roi quất thêm vài cái nữa, tôi đau đến quỳ mọp trên sàn nhà, sau đó ổng lại vút roi lên nhưng kịp lúc tôi nghe như có “kẻ tốt bụng” nào đó lao ra cản lại.
- Ba, thôi đi ba...Nó đã như vậy rồi, ba có đánh chết nó cũng ko thay đổi được. Cái bệnh này là từ khi sinh ra đã có rồi, trong trường thầy cô con đều nói vậy.
Tùng Kha rất ra vẻ thằng con trai ngoan, một người em trai rộng lượng mà ra mặt nói giúp để gia đình đỡ xào xáo. Trong khi đó nó âm thầm liếc qua tôi bằng đôi mắt hả hê của kẻ thắng cuộc, thậm chí trong ánh mắt của nó tôi còn đọc được câu: “Đầu thai lần nữa mày cũng ko đấu lại tao đâu, thằng ngu ngốc!”
Mụ dì ghẻ kéo nó ra, chí chách nói:
- Kệ nó đi, con xin cho nó làm chi? Loại như nó ko đánh chết cũng uổng, cái thứ bệnh hoạn này đuổi ra nhà đi, chứ ở đây lại tổ bẩn nhà bẩn cửa chúng ta!
Tôi sợ nhất cái cậu “đuổi nó đi”, tôi sợ ánh mắt của xã hội, sợ ánh nắng mặt trời gay gắt ngoài kia và càng sợ phải chết đói chết khát. Từng có khoảng thời gian khi tôi đi làm ở một quán nhậu và gặp những người kì thị đồng tính, chúng uống rượu say, chúng nhìn tôi bằng ánh mắt khinh bỉ tột cùng thậm chí còn kiếm chuyện để đánh tôi suýt chết. Từ đó tôi rất sợ phải đối mặt với xã hội này, nỗi sợ hèn mọn một chút ngậm nhấm lòng tự trọng của thằng con trai, tôi bò qua ôm lấy chân cha người ta, nỉ non nói:
- Ba...ba đánh mắng con, làm gì con cũng được nhưng đừng đuổi con ra ngoài, con ko đi, con ko đi đâu hết!!
Mụ dì ghé hừ một tiếng bước qua xô lấy tôi, bả lớn tiếng nói:
- Cái thứ vừa bệnh hoạn lại lì lợm như mày có mơ cũng ko ở được đây nữa đâu.
Bả quay sang nói với cha người ta.
- Em có số điện thoại của một người bạn làm trong trại tâm thần, ngày mai cứ đưa nó vào đó cho rãnh nợ.
Những năm này người ta xem đồng tính như một loại bệnh tâm thần cần cách ly cộng đồng, nhưng tôi ko có tâm thần, tôi ko muốn sống với bọn người tiểu tiện ra quần ko kiểm soát đó.
Tôi gân cổ gào lên:
- Tôi ko có điên mà phải vào đó!!! Có vào thì người vào là con trai cưng mấy người mới đúng, nó ngủ với tôi, nó ngủ từng làm tình với tôi suốt nửa năm qua tại mấy người ko biết đó thôi!!!
Tùng Kha mặt ko biến sắc khi bị tôi vạch trần, thậm chí tôi còn thấy ánh mắt đắc thắng của nó, nó quay qua chuyển thành vẻ mặt non nớt trời ơi nói:
- Vừa đủ thôi nghen Tâm! Tôi nói giúp anh với ba mẹ vậy mà anh còn quay lại nói tôi ngủ với anh, anh có biết xấu hổ, có biết chữ loạn luân viết thế nào ko hả? Anh điên mất rồi…
Chẳng đợi tôi nói thêm, mụ dì ghẻ đã sấn tới bốp chát trên mặt tôi mấy cái, nắm lấy cổ áo tôi giật mạnh rồi bả ai ải quát:
- Thằng bệnh hoạn mày dám nói con trai tao vậy hả? Thử còn dám nói như vậy lần nữa coi tao cắt lưỡi mày hay ko?!!!!
- Súc sinh!!
Cha người ta giáng cho tôi thêm một cái tát, mặt tôi bấy giờ chắc đã thành cái bánh đào tiên căng mọng. Tôi thẫn thờ ngã trên đất gào lên một tiếng thấu ông trời, nếu ông trời có ở trên cao, tôi rất muốn đứng trước mặt ông mà ngàn câu hỏi tại sao. Tại sao tôi lại là gay, tại sao ko ai cần tôi, tại sao tôi luôn ngu ngốc, tại sao tôi luôn thất bại, tại sao ông lại để tôi được sinh ra trên cõi đời,...?
Mụ dì nghe thấy tôi như mất kiểm soát, vừa thụt lùi cảnh giác sợ tôi như chó điên lao vào cắn bả, bả giận dữ nói:
- Ôi trời, cái thằng này mày đúng là điên thật còn gì?
Cha của người ta suy nghĩ một hồi, ổng nhìn bả nói:
- Ko cần để mai, lát nữa gọi kêu người ta đến đón nó vô đó càng nhanh càng tôi, cho khuất mắt tôi!
Tùng Kha bước tới từ đằng sau, tôi nghĩ nó là người vui nhất khi nghe tôi bị tống vào trại tâm thần, ai ngờ nó còn dã man hơn tôi tưởng, nó bước tới phía trước và nói bằng giọng khăng khăng:
- Nó ko đi đâu hết! Làm gì có chuyện dễ dàng cho nó vậy? Ăn uống chùa chực suốt thời gian qua, ba mẹ phải để nó ở đây làm tôi tớ suốt đời.
Nó muốn để tôi ở lại đây rồi tôi sẽ làm tôi tớ trâu ngựa “suốt đời”.
Mụ dì ghẻ đi qua, hơi nhỏ giọng nói bên tai con trai cưng bả:
- Nhưng mà Kha à...nó bị bệnh đó, ở cùng nhà với nó...mẹ thấy ghê ghê làm sao...
- Đâu có kêu mẹ ở cùng phòng nó đâu mà thấy ghê, mẹ cũng đi làm suốt thôi, công việc trong nhà cứ để nó, từ nay cứ coi nó là người ở thì được rồi. Ba! Ý của con muốn vậy, ba thì sao?
Tùng Kha sang sảng nói trước mặt bọn họ. Nó biết rõ cái nhà này sẽ chiều ý nó “tới bến”. Nhưng lần này tôi trông thấy mặt cha người ta căng lắm, bình thường ổng rất nghe lời Tùng Kha, nó nói gì thì ổng cũng hề hà chiều ý nhưng hôm nay có chút khác. Ổng đỏ mắt nhìn tôi một hồi sau đó khăng khăng hơn cả Tùng Kha nói:
- Ko được, cứ tống nó vào trại tâm thần đi, để nó ở ngoài đây lại mang tai tiếng. - Ổng quay sang mụ dì ghẻ, rũ mắt như đã quyết định, phất tay một cái: - Em đi gọi cái người quen gì đó ở trại tâm thần, kêu chiều nay nhờ họ đến một chuyến.
Mụ dì ghẻ cũng tán thành nên nhanh chóng quay đi bấm số điện thoại bàn, đầu bên kia còn chưa nhấc máy thì Tùng Kha nó từ phía sau bay tới tát đỗ cái điện thoại với nét mặt tột nhiên hung tợn mà ko ai nghĩ nó sẽ như thế. Nó gầm lên một tiếng:
- Con nói ko được là ko được!!!! Nó ko đi đâu hết, nó phải ở đây làm đầy tớ cho tới chết!!!
Mụ dì ghẻ, cha người ta và cả tôi cũng phải đứng hình trong vài giây, bình thường tuy nó có ngang ngược nhưng cũng ko tới mức sỗ sàng với mẹ nó như vậy. Lúc nói những lời đó nét mặt của nó hoàn toàn nghiêm túc, nghiêm túc tới mức nếu bấy giờ có thể xăm lên mặt tôi hai chữ “nô lệ” thì chắc Tùng Kha nó cũng đã làm. Tôi ko biết mình đã chọc gì nó, ko biết mình đắc tội gì với nó khi nào mà khát vọng muốn hành hạ tôi lại nhiều như vậy. Nhưng nói ra cũng nhờ Tùng Kha mà sau đó tôi ko phải bị tống vào trại tâm thần.
Cha người ta và mụ dì ghẻ miễn cưỡng lắm mới quyết định chiều theo ý con trai cưng bọn họ để tôi ở lại, nhưng cũng từ đó cuộc sống vốn ko giống của con người này ngày càng ko giống con người.
Tôi bị bắt làm công chuyện này nọ suốt ngày, còn ko được phép bước ra khỏi nhà vì cha người ta sợ tôi đi bôi tro trét trấu vào mặt ổng, nhưng dù chỉ là ở nhà chúng tôi cũng đã thầm bôi trét lên mặt ổng hai tầng tro trấu. Phải, tôi nói là “chúng tôi”, tôi và Tùng Kha lại quay trở về thời gian làm tình vô độ mà chính xác hơn…nó cưỡng bức tôi phải làm.
Hơn mười một giờ đêm khi cả nhà đều đi ngủ hết, phòng của hai phụ huynh khá cách xa phòng của bọn tôi nên Tùng Kha ko sợ ai nghe được tiếng động lạ. Nó cầm theo chìa khóa dự phòng lẻng rẻng mở cánh cửa phòng tôi, lúc đó tôi đang ngồi trên giường xoa bóp bờ vai sắp gảy vì cả ngày phải quần quật trong núi công việc nhà. Nó bước vào như một thường lệ, đá chân đóng cánh cửa mà thậm chí ko thèm khóa trái vì nó biết nửa đêm sẽ chẳng ai muốn vào phòng tôi ngoài nó.
Tôi ngẩn mặt nói với nó:
- Mày thích làm tình với tao vậy hả Kha? Sao mày ko nhận mày là gay luôn đi?
Nó cười khẩy một tiếng.
- Đừng nói làm như mày có giá với tao lắm, thứ như mày chỉ là hàng hạ cấp, tao chỉ đang…hành hạ mày! Ko phải ngay từ đầu mày đã dụ dỗ tao sao? Vậy thì bây giờ mày phải trả giá!!!!
Nó chưa nói tới hai câu đã nhào qua trói hai tay tôi vào đầu giường, nhét khăn vào miệng để tránh tôi la lớn. Từ khi bí mật đó bị phát hiện tôi đã từ chối làm tình với nó, nhưng nó vẫn đều đặn mỗi đêm mò qua ép buộc tôi, nó nói phải hành hạ đến khi tôi sống dở chết dở. Tôi đang sống dở chết dở sẵn rồi, bây giờ “cùi chẳng sợ lở”, mỗi khi bị cưỡng ép là tôi lại chống cự quyết liệt nên Tùng Kha mới phải trói tay và chặn miệng.
Đèn tắt, tôi nằm nhìn lên quạt trần, hai tay bị trói ở đầu giường, miệng ngậm khăn ko thể la lối, nằm đó như một con búp bê ko thể phản kháng chỉ biết tiếp nhận từng đợt công kích, tôi hối hận rồi, tôi hối hận vì cái kế hoạch đần độn của mình. Gieo nhân gặt quả đúng là chẳng sai, ước gì quay trở lại thời gian lúc đó, tôi sẽ ko khờ dại mà tin nửa viên thuốc kích dục. Bây giờ tôi ko thể trách ai chỉ biết trách tại sao trời sinh tôi đã là thứ hèn mọn và ngu ngốc.