Ánh nắng ban mai len lỏi qua rèm cửa sổ, chiếu lên khuôn mặt xinh đẹp nhưng hằn chút mệt mỏi của Lục Dạ Minh. Cô nằm trên giường, ôm gối và thở dài – thở dài đến mức có thể tạo ra một cơn lốc nhỏ trong phòng. Hôm nay là ngày cô bị phản bội. Không phải kiểu bị lừa dối qua tin nhắn, cũng không phải bị bỏ rơi theo cách thông thường – mà là kiểu “cười tươi như nắng, nắm tay cô đi dạo, rồi vài phút sau, nắm tay người khác”.
Cô lật người, nhìn điện thoại và lướt qua những bức ảnh đã “vô tình” được gửi đến inbox. Một bức hình, hai nụ cười, cả thế giới cô như sụp đổ. Tim cô vừa đau vừa tức – hỗn hợp không lời nào diễn tả nổi.
“Ha… ha… ha… ha thật là…” Lục Dạ Minh cười gượng. Cười thì cười, nhưng nước mắt vẫn cứ lấp lánh ở khóe mắt. “Nếu anh nghĩ tôi sẽ khóc, tôi xin nói trước: không! Tôi… tôi sẽ… trả thù!”
Trong khi người bình thường có thể uống trà nóng, khóc một trận rồi đi làm, Dạ Minh đã bắt đầu vẽ sơ đồ trả thù trên cuốn sổ tay nhỏ.
“Bước một: Giả vờ thất tình. Bước hai: Thử lòng anh ta, và những người dám xen vào cuộc đời tôi. Bước ba: Thống lĩnh thế giới… À không, bước ba: Làm cho anh ta phải hối hận!”
Cô lẩm bẩm, ngòi bút vẽ vòng tròn, mũi tên, ký hiệu hoa lá – tất cả đều trông rất… chuyên nghiệp. Đúng là một kế hoạch hoàn hảo.
“Phải rồi, tất cả phải bắt đầu từ việc ra ngoài, tỏ ra đau khổ nhưng vẫn xinh đẹp, để anh ta thấy rằng tôi không dễ bị bắt nạt!” Cô cười toe toét, ánh mắt long lanh như sao trời.
Vừa lúc đó, điện thoại rung lên. Tin nhắn từ bạn thân cô:
“Cậu xuống quán cà phê quen đi, có người muốn gặp cậu.”
Dạ Minh nhíu mày, nhưng nhanh chóng quyết định: “Tốt! Kịch bản hoàn hảo – tội nghiệp cho anh ta!”
Cô bước ra đường, gió nhẹ thổi qua mái tóc đen óng. Cô chọn chiếc váy màu hồng nhạt, vừa đủ nữ tính nhưng vẫn có chút lãng mạn. Bước chân của cô tự tin đến mức ngay cả… chim bồ câu cũng phải dừng lại để nhìn.
Và rồi, nam chính xuất hiện.
Anh cao, dáng người thẳng, ánh mắt lạnh lùng – đúng kiểu mà bất kỳ cô gái nào cũng phải “ôm tim” một giây. Lục Dạ Minh khẽ thốt lên:
“Á… đây chắc chắn là nam chính trong kế hoạch… nhưng mà… sao lạnh lùng thế này?”
Anh nhìn cô, không cười, không nói gì. Chỉ đứng đó, như một pho tượng điêu khắc hoàn hảo.
Dạ Minh hít một hơi, chuẩn bị thực hiện kế hoạch giả thất tình: nhăn mặt, như thể vừa nghĩ về nỗi đau lớn lao nhất; lẩm bẩm, như thể đang tự trách bản thân; cố tình để tóc rối một chút, nhìn xa xăm.
Nam chính nhướng mày. “Chuyện gì vậy?” – giọng anh vẫn lạnh, nhưng ánh mắt lộ chút tò mò.
Dạ Minh vội vàng hắng giọng, chuẩn bị tung chiêu cao tay:
“À… không có gì… chỉ là… trời hôm nay nắng quá… mình… mình đi cà phê nhé?”
Nhưng vừa nói xong, một chú chó chạy ngang đường, kéo dây xích trúng chân cô. Dạ Minh té nhào, rơi vào vòng tay nam chính.
“Á…!” cô kêu lên, đỏ mặt như quả cà chua.
Nam chính đỡ cô, giọng vẫn lạnh lùng: “Cẩn thận hơn đi.”
Dạ Minh cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng trong lòng thì… “Ối giời ơi, tình huống hoàn hảo! Đây chính là khoảnh khắc để anh thấy tôi đáng thương và… đẹp mê hồn!”
Trong quán cà phê, Dạ Minh vẫn chưa kịp thở phào. Nam chính ngồi đối diện, ánh mắt anh nhìn cô, lạnh mà tò mò, khiến tim cô đập loạn nhịp.
Cô tự nhủ: “Ok, kế hoạch bước đầu thành công. Anh sẽ phải chú ý đến tôi. Anh sẽ phải… hối hận… hoặc ít nhất, bị cuốn hút.”
Nhưng ngay khi cô mỉm cười, nghĩ rằng đã kiểm soát tình hình, điện thoại rung lên một tin nhắn lạ:
“Anh biết kế hoạch của cô rồi… và tôi sẽ không bỏ qua đâu.”
Dạ Minh há hốc mồm. Trái tim cô vừa lo vừa phấn khích. Ai nhắn? Người cũ? Hay… nam chính đang biết điều gì đó?